Sau đó tôi điểm bên trái và bên phải trên lưng bày một trận Thái Cực ở đó.
Bày trận trước, sau đó làm bùa, như vậy có thể thay đổi được thuộc tính của trận pháp.
Nếu làm bùa trước sau đó bày trận thì trận Thái Cực có thể dung hòa làm một với các loại bùa, rồi ẩn vào trong cơ thể của chị ấy, không hề lộ ra một chút nào.
Những thứ này là để chuẩn bị cho tối nay, đối với quỷ đi làm việc công cho âm gian thì không thể làm bừa được, thế nên trận pháp bắt buộc không thể để lộ nguyên hình, nếu không sẽ bị bại lộ hết.
Sau khi bày xong trận Thái Cực, tôi quay lưng lại với chị: “Được rồi, chị mặc áo vào đi.”
Chị ấy không nói lời nào, liền lặng lẽ mặc áo vào.
Mặc xong, chị ấy nói nhỏ với tôi: “Tôi xong rồi à.”
Tôi quay người lại nhìn chằm chằm vào chị ấy: “Thấy thế nào?”
“Cảm thấy trên người rất nóng.” Chị ấy đỏ mặt: “Không biết hình dung thế nào...”
“Bây giờ chị sẽ thấy nóng, chút nữa sẽ thấy lạnh ngay.” Tôi nói: “Tôi đã bày trận pháp lên người chị, tối nay vẫn còn phải tiếp tục làm bùa nữa, có thể hai ngày tiếp theo sẽ phải làm rất nhiều lần.”
“Buổi tối... cũng ở sau lưng à?” Chị ấy hỏi nhỏ.
“Không.” Tôi dịu dàng nói.
Chị ấy cúi xuống lặng lẽ gật gật đầu.
Tôi hắng giọng, quay người chuẩn bị ra khỏi phòng.
Chị ấy chần chừ giây lát rồi gọi tôi: “Ngô Tranh...”
Tôi quay người lại: “Hử?”
Chị ấy bắt gặp ánh mắt của tôi thì khuôn mặt bỗng đỏ bừng cả lên: “Không... không có gì...”
Tôi cười bình thản: “Đừng suy nghĩ nhiều, đi thôi.”
Chị ấy mỉm cười: “Ừ.”
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi căn phòng của chị, rồi đi xuống lầu.
Có những lời không cần nói ra, thực hiện là được rồi.
Xuống dưới lầu, trà đã được được pha sẵn, mẹ của Dương Sảnh Nhi đang làm cơm ở trong phòng bếp cùng với người giúp việc, còn Khả Nhi đang giúp bọn họ.
Dương Tử Hùng nhìn thấy hai chúng tôi quay lại vội đứng lên: “Hả... xong rồi à?”
Dương Sảnh Nhi lặng lẽ gật gật đầu.
“Vậy thì tốt...” Dương Tử Hùng thấy hơi ngại ngùng: “Đến đây, thiếu gia, mau ngồi xuống uống trà đi!”
“Vâng.” Tôi bước đến ngồi xuống sô pha.
Họ cũng ngồi xuống, Dương Sảnh Nhi tự tay rót trà cho tôi.
Dương Tử Hùng hắng giọng xong liền hỏi: “Thiếu gia, tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Nghỉ ngơi.” Tôi nói: “Chú và dì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tối nay ngồi đợi ở dưới lầu, nhất định không được lên lầu.”
“Ừ, được!” Chú ấy gật gật đầu.
Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi: “Còn chị dâu thì ở cùng tôi, tôi sẽ bảo vệ cho chị.”
“Ừ!” Chị ấy đỏ mặt gật gật đầu.
“Vậy... Cẩn Ninh thì sao?” Dương Tử Hùng thắc mắc.
“Chú yên tâm, cháu sẽ sắp xếp.” Tôi nói: “Chốt lại một câu, cho dù thấy cái gì cũng đừng sợ, dù nghe thấy tiếng gì cũng đừng lên lầu.”
“Được!” Dương Tử Hùng hiểu ra.
Tôi uống ngụm trà rồi nhìn Dương Sảnh Nhi: “Chị ăn cơm xong thì đi tắm đi, sau đó lên lầu nghỉ ngơi. Hai ngày sau đó, ban ngày chúng ta cố gắng ngủ thật nhiều, còn ban đêm không có cơ hội để ngủ đâu. Tôi và Khả Nhi sẽ bảo vệ mọi người, sẽ không để mọi người gặp nguy hiểm.”
“Ừ!” Chị ấy gật gật đầu.
“Còn có hai cô gái đó.” Tôi quay đầu nhìn Dương Tử Hùng: “Buổi chiều đưa họ đi đi. Trong nhà ngoài cháu và Khả Nhi ra thì không thể cho người ngoài ở lại, bọn cháu không lo hết được...”
“Được!” Dương Tử Hùng nói: “Chút nữa xe sẽ đến, tôi cũng đã sắp xếp nhà hàng cho họ rồi.”
“Ở đâu ạ?” Tôi hỏi.
“Cửa hàng Tuyên Vũ của khách sạn Gia Di.” Chú ấy nói: “Thương hiệu của nhà chú nên khá yên tâm.”
Tôi cảm thấy yên tâm: “Vậy thì được.”
Sau đó, phòng khách rơi vào im lặng, không ai nói lời nào.
Dương Sảnh Nhi hắng hắng giọng rồi đứng lên: “Vậy... con phòng bếp phụ giúp...”
“Ừ, con đi đi.” Dương Tử Hùng nói.
Dương Sảnh Nhi gật gật đầu rồi nhìn tôi, sau đó chị ấy quay người đi khỏi phòng khách.
Tôi điềm tĩnh ngồi uống trà, không quan tâm đến chị ấy nữa.
“Thiếu gia, ba con sư tử đen trong xe đó, cậu thấy nên để ở đâu thì hợp lý?” Dương Tử Hùng hỏi nhỏ.
“Chú dùng vải đỏ bọc lại, rồi sai người mang đến công ty, đặt vào mấy nơi như nhà kho chẳng hạn.” Tôi nói: “Dặn dò mấy người đó đừng động bừa, ai không nghe thì cho người đó.”
Chú ấy hiểu ra: “Được! Vậy thì làm như vậy đi!”
Tôi đặt cốc trà xuống rồi dựa lưng lên sô pha, trút một hơi dài.
Những thứ nên chuẩn bị thì cũng chuẩn bị hết rồi, cứ từ từ ngồi đợi thôi.
Ăn bữa trưa xong, hai nữ giúp việc đó lên xe đi mất.
Buổi chiều, hai vợ chồng Dương Tử Hùng và Dương Sảnh Nhi quay về phòng ngủ để nghi ngơi.
Tôi và Khả Nhi rảnh rỗi ngồi ở phòng khách tám chuyện cả một buổi chiều.
Lúc xế chiều, Dương Sảnh Nhi đi xuống lầu.
Chị ấy rất lạnh, hai tay ôm lấy vai, cả thân người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.