“Thấy lạnh rồi à?” Tôi hỏi chị ấy.
“Ừ.” Chị ấy run rẩy gật gật đầu.
“Ra đây ngồi đi.” Tôi nói.
Chị ấy bước đến ngồi xuống, đôi vai không ngừng rung lên, cảm thấy lạnh vô cùng.
Khả Nhi vội rót cho chị ấy cốc trà nóng.
“Cảm ơn...” Chị ấy đưa hai tay bưng cốc trà, thổi vài cái rồi cẩn thận uống.
“Sao lại có thể như vậy?” Khả Nhi nhìn tôi đầy khó hiểu.
“Chính là như vậy.” Tôi lặng lẽ nói.
Khả Nhi hiểu ra, biết bản thân không nên hỏi nhiều, cô lại đứng lên bưng lấy ấm trà: “Để tôi đi lấy thêm chút nước nóng.”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
Dương Sảnh Nhi đợi Khả Nhi đi rồi, chị ấy run lẩy bẩy nhìn về phía tôi: “Tôi lạnh lắm...”
“Tôi biết.” Tôi nhìn chị ấy: “Kiên trì thêm chút nữa, đến giờ Hợi thì chị sẽ ấm trở lại.”
Chị ấy gắng sức gật gật đầu, rồi cúi đầu tiếp tục uống trà.
Khả Nhi rất nhanh sau đó đã quay lại, cô đặt ấm trà xuống rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu có đói không? Để tôi đi làm chút gì đó ăn?”
“Không cần đâu.” Tôi nói: “Tối nay không được ăn.”
“Được!” Cô ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi nhìn Dương Sảnh Nhi ngồi phía dối diện.
Dương Sảnh Nhi uống xong cốc trà nóng, chị ấy đặt cốc xuống, run lẩy bẩy muốn cầm lấy ấm trà.
Khả Nhi vội đứng dậy cầm ấm trà rót thêm cho chị ấy.
“Cảm ơn...” Dương Sảnh Nhi lạnh đơ người, cố gắng nói.
“Thiếu gia, không còn cách nào à?” Khả Nhi không nhẫn tâm nhìn: “Để chị ấy ấm một chút cũng không được à.”
Tôi trầm tư giây lát rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Dương Sảnh Nhi, rồi ôm chặt chị ấy vào lòng.
Ban đầu Dương Sảnh Nhi sững sờ, nhưng sau đó chị ấy vô thức ôm chặt lấy tôi, giống hệt như tôi là cọng rơm cứu mạng của chị ấy vậy.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Cậu cũng lại đây ôm chị ấy đi.”
“Ừ, được!” Khả Nhi định thần lại rồi đứng dậy sang ngồi bên này, ôm chặt lấy Dương Sảnh Nhi.
Dương Sảnh Nhi buông tôi ra, quay người sang ôm Khả Nhi.
Tôi ôm hai người ấy vào lòng.
Khả Nhi không khỏi rùng mình: “Đậu má... sao người chị lạnh thế...”
Dương Sảnh Nhi nghe thấy, vô thức buông cô ra.
Khả Nhi lập tức ôm chị ấy lại.
Khóe mắt Dương Sảnh Nhi ửng đỏ: “Cảm ơn hai người...”
Khả Nhi mỉm cười: “Khách sáo quá!”
Cô ngẩng đầu nhìn tôi, nhân lúc Dương Sảnh Nhi không để ý, cô sà đến hôn nhẹ lên môi tôi.
Tôi sững lại.
Cô bật cười, nụ cười đểu dã man.
Tôi cười bất lực, đúng là cạn lời.
Khả Nhi là một đứa trẻ hư, một đứa trẻ hư thông minh.
Cô luôn trêu trọc tôi một cách tự tiện, bắt nạt tôi, còn khiến tôi không thể thốt lên câu nào.
Tôi đã quá quen với những trò của cô nên từ lâu đã không bận tâm tới chuyện này.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô ôm Dương Sảnh Nhi, sự ấm áp của hai chúng tôi đã khiến cho Dương Sảnh Nhi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Không biết tự lúc nào trời đã về đêm.
Dương Tử Hùng và vợ đã tỉnh dậy, họ đi xuống lầu.
Thấy ba người chúng tôi đang ôm lấy nhau như thế, hai vợ chồng chú ấy không khỏi sững sờ.
“Thiếu gia, mọi người đang...” Mẹ của Dương Sảnh Nhi thắc mắc hỏi.
“Đừng hỏi bừa.” Dương Tử Hùng dùng ánh mắt ra hiệu với dì ấy: “Thiếu gia làm như vậy, nhất định là có chủ ý.”
“Ừ... được, vậy em không hỏi nữa...” Mặc dù mẹ của Dương Sảnh Nhi nói như vậy nhưng ánh mắt của dì ấy lại gắn chặt lên người chúng tôi, rõ ràng dì ấy không thể chấp nhận được chuyện này.
Người phụ nữ ấy rất đoan trang, rất xinh đẹp với nét đẹp vô cùng truyền thống. Dưới góc nhìn của dì ấy, con gái đã gả đi làm vợ người ta rồi thì danh tiếng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Bây giờ thì hay rồi, chị ấy bị tôi ôm trong lòng trước mắt họ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì...
Dì ấy thở dài đầy bất lực.
Dương Tử Hùng bước đến ngồi đối diện với chúng tôi: “Thiếu gia, Sảnh Nhi bị sao vậy? Sao sắc mặt trắng bệch ra thế kia?”
“Cha, con lạnh lắm...” Dương Sảnh Nhi trả lời yếu ớt.
“Lạnh?” Dương Tử Hùng sững lại: “Sao lại lạnh?”
“Không phải con bị sốt đấy chứ?” Mẹ của Dương Sảnh Nhi vội chạy đến.
“Không phải bị sốt.” Tôi nói: “Đợi chút nữa thì chị ấy sẽ không lạnh nữa, không cần lo lắng.”
“À... à... vậy thì tốt...” Dương Tử hùng nhìn vợ mình.
Mẹ của Dương Sảnh Nhi muốn nói gì nhưng lại thôi, ánh mắt rất phức tạp.
Tôi không hề bận tâm liền quay đầu nhìn Khả Nhi: “Nhìn xem mấy giờ rồi?”
Khả Nhi nhìn đồng hồ: “Sắp 7 giờ rồi.”
“Được, chúng ta lên lầu thôi.” Tôi nói.
“Ừ!” Khả Nhi buông Dương Sảnh Nhi ra, rồi để chị ấy nằm trong lòng tôi.
Tôi bế Dương Sảnh Nhi lên rồi dặn dò vợ chồng Dương Tử Hùng: “Chú và dì nhớ lời cháu dặn, nhìn thấy cái gì cũng không cần sợ, nghe thấy cái gì cũng không được lên lầu.”
“Được!” Hai người đứng lên rồi nhất tề gật đầu.
Tôi không nói gì thêm, bế Dương Sảnh Nhi và Khả Nhi đi lên lầu.