Đến trên lầu, tôi dặn Khả Nhi: “Cậu canh giữ bên ngoài, đừng đi vào trong.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu.
Tôi bế Dương Sảnh Nhi bước vào phòng rồi đặt chị ấy lên giường, nói nhỏ với chị ấy: “Cởi áo ra.”
Chị ấy đỏ mặt rồi lặng lẽ gật gật đầu.
Tôi đưa tay ra tắt đèn, tiếp đó đi đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa lại.
Căn phòng lập tức tối sầm lại, đưa bàn tay ra mà cũng không nhìn thấy năm ngón đâu.
Dương Sảnh Nhi thở phào một hơi, tiếp đó lặng lẽ cở áo ra trong đêm tối.
Tôi đợi trong căn phòng tối khoảng hai phút.
“Tôi... tôi cởi xong rồi...” Chị ấy nói nhỏ.
Tôi đi đến bên giường, sờ vào vai chị ấy, tiếp đó kéo tay lên rồi đỡ chị ấy đứng dậy.
Một luồng sức nóng phả vào mặt tôi, trong đó có lẫn cả mùi hương cơ thể đầy mê người của chị ấy.
Tôi hắng giọng: “Tôi... tôi bắt đầu đây...”
“Ừ.” Chị ấy nói nhỏ.
Tôi tĩnh tâm lại rồi bấm ngón tay vẽ một phù Liệt Hỏa lên ngực trái của chị ấy.
Ôi các cảm giác động chạm đó...
Tôi không dám nghĩ nhiều, sau khi làm bùa xong, tôi ấn nhẹ một cái, tiếp đó bế chị ấy lên rồi đặt trên giường.
Trong quá trình này không thể tránh khỏi việc đụng chạm.
Tôi đắp chăn lên cho chị ấy: “Chị nghỉ ngơi một lúc đi, chút nữa sẽ không lạnh nữa...”
“Không phải nói là... đợi đến giờ Hợi sao?” Chị ấy thì thào trong bóng tối.
“Có những điều không thể nói ra trước được.” Tôi quay người đi về phía cửa: “Chị nghỉ ngơi đi, hết lạnh rồi thì ra ngoài, tôi đợi chị ở bên ngoài.”
Không đợi chị ấy mở lời, tôi đã mở cửa đi ra khỏi phòng.
Đến chỗ hành lang, tôi trút hơi dài.
Khả Nhi nhìn thấy bộ dạng ấy của tôi, cô liền sà đến hỏi nhỏ: “Thiếu gia, đẹp không?”
“Gì cơ?” Tôi ngây ra.
Cô cười đểu một cái rồi ghé sát tai tôi: “Tôi nói là của chị ấy...”
Mặt tôi đỏ bừng, hạ giọng nói: “Đừng nói linh tinh...”
Cô ấy cười hì hì: “Nói linh tinh gì chứ? Tôi nói rất tử tế mà! Thật đấy, thiếu gia à, tôi cực kỳ tò mò, nhìn có vẻ cũng tuyệt lắm đấy chứ, thực tế thì như thế nào?”
Tôi cạn lời: “Chị ấy là vợ của Quách Thần Long, là chị dâu của Tiểu Quân, cậu đang nghĩ cái quần gì vậy!”
Khả Nhi nhếch miệng cười, hoàn toàn mặc kệ: “Quách Thần Long là đứa con trai tồi, Dương tiểu thư đi theo anh ta đúng là đáng tiếc...”
Tôi bất lực: “Đi theo cậu thì không đáng tiếc à?”
“Xí, tôi không phải Les.” Cô nhìn tôi rồi bắt đầu cười đểu: “Có điều...”
“Dừng lại!” Tôi ngăn cô lại: “Chúng ta đến đây để làm gì? Đừng có quậy phá được không?”
Khả Nhi nhún vai đầy bất lực: “Điều tiết bầu không khí một chút thôi mà...”
“Bầu không khí lúc này đang rất tốt rồi, không cần điều tiết.” Tôi nhìn cửa phòng ngủ rồi hạ giọng: “Đặc biệt đừng lôi tôi với chị ấy ra để điều tiết bầu không khí...”
“Được rồi.” Khả Nhi bật cười, cô ôm lấy mặt tôi: “Tôi thích bộ dạng đỏ mặt của thiếu gia, đáng yêu cực...”
Nói xong cô hôn tôi say đắm.
Tôi vội đẩy cô ra: “Khả Nhi, đừng quậy nữa!”
Cô không nói gì, nhìn tôi đầy sâu sa rồi sà đến ôm chặt tôi, hôn tôi đầy cháy bỏng.
Lúc này, cánh cửa bật mở, Dương Sảnh Nhi bước ra.
Khả Nhi vội buông tôi ra, quay người đi, làm giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cô cười đắc ý, lau lau khóe miệng, trong lòng vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Dương Sảnh Nhi không hề nhìn thấy, sắc mặt chị ấy đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngô Tranh, tôi không sao rồi.” Chị ấy nói.
Tôi bị Khả Nhi làm cho thảm hại, tôi hắng giọng rồi đi quay lại nhìn Dương Sảnh Nhi với khuôn mặt như trái cà chua: “Không lạnh nữa chứ?”
“Ừ, không lạnh nữa.” Dương Sảnh Nhi thấy tôi đỏ mặt như thế, khiến chị ấy không khỏi nghĩ về chuyện ban nãy, bụp một tiếng, mặt chị cũng đỏ bừng.
Tôi biết chị ấy đã hiểu nhầm nhưng tôi không giải thích.
Tôi cười bất lực rồi hắng giọng: “Ờ... ờm... không lạnh nữa thì tốt, đi thôi, chúng ta đi xem em trai chị thế nào rồi.”
“Ừ.” Chị ấy đỏ mặt gật gật đầu.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi thôi.”
Khả Nhi ờ một tiếng rồi nhìn tôi cười với vẻ thắng lợi.
Tôi bất lực trỏ trỏ vào cô: “Cậu... aizz...”
Tôi thở dài rồi quay người đi về phía phòng ngủ của Dương Cẩn Ninh.
Khả Nhi cười đắc ý, cô ôm lấy cánh tay của Dương Sảnh Nhi: “Chị dâu, chúng ta đi thôi.”
“Ừ...” Dương Sảnh Nhi ngại ngùng, khuôn mặt chị càng đỏ thêm.
Đến phòng của Dương Cẩn Ninh, tôi nhìn đồng hồ thì thấy sắp đến giờ rồi.
“Bây giờ là giờ Tuất rồi.” Tôi nhìn hai người họ: “Chút nữa thôi, mười lăm phút đầu của giờ Hợi, người làm chuyện công cho âm gian sẽ đến lấy mạng Dương Cẩn Ninh.”
Khả Nhi lập tức nghiêm túc trở lại: “Ừ!”
Dương Sảnh Nhi bắt đầu căng thẳng, chị ấy lặng lẽ gật gật đầu.
“Bây giờ tôi dùng máu của em ấy làm phù Thế Thân lên người chị, khiến chị biến thành người thế thân của em ấy.” Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi: “Sau khi họ đến, họ sẽ coi chị là em ấy, nhưng chị không cần sợ, trên người chị có trận pháp, họ không thấy chị tắt thở thì sẽ không tiến lại gần chị đâu. Tôi và Khả Nhi cũng bảo vệ cho chị, bảo vệ chị an toàn.”