“Vậy em trai tôi thì sao?” Chị ấy hỏi.
“Sau khi làm xong phù Thế Thân, dưới con mắt của người âm gian thì chị chính là Dương Cẩn Ninh.” Tôi nói: “Họ chỉ nhằm vào chị, sẽ không đến chỗ này đâu. Hơn nữa trên người của em ấy cũng có trận pháp bảo vệ thế nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, yên tâm đi.”
Dương Sảnh Nhi thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: “Ừ!”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Đưa dao cho tôi.”
“Ừ.” Khả Nhi rút dao từ bên hông ra rồi đưa cho tôi.
Tôi đón lấy rồi quay người đi đến bên giường, lật chiếc chăn của Dương Cẩn Ninh ra.
Dương Sảnh Nhi lập tức bước đến, chị ấy nhìn tôi chằm chằm, nuốt nước bọt cái ực.
Tôi không để tâm đến ánh mắt của chị ấy, tôi nắm lấy tay trái của Dương Cẩn Ninh rồi dùng đầu dao dí vào ngón giữa của em ấy, đâm một cái không một chút do dự.
Lập tức, máu từ ngón tay phụt ra.
Tôi đưa con dao cho Khả Nhi, rồi nhìn Dương Sảnh Nhi: “Bắt đầu thôi.”
Dương Sảnh Nhi hít một hơi sâu rồi gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
Tôi bấm ngón tay rồi làm một phù Bế Dương lên ngực chị.
Người của Dương Cẩn Ninh khẽ rung, đầu nghiêng sang một bên, bất động.
Tôi bấm ngón tay chấm vào máu của em ấy, rồi làm một phù Thế Thân ở ấn đường của Dương Sảnh Nhi, ấn nhẹ một cái, đưa bùa ấn vào thần quang của chị ấy.
Dương Sảnh Nhi rên lên một tiếng, rồi ngã vào lòng tôi, hôn mê bất tỉnh.
“Thiếu gia, chị ấy...” Khả Nhi thất kinh.
“Không sao.” Tôi dịu dàng nói: “Phù Thế Thân đã đi vào thần quang của chị thế nên cơ thể chị ấy cần được thích ứng, chút nữa sẽ tốt thôi.”
Lúc này Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt...”
“Nào, cậu ôm chị ấy về phòng của chị ấy đi.” Tôi giao Dương Sảnh Nhi cho cô: “Chút nữa tôi sẽ tới đó.”
“Được!” Khả Nhi bế Dương Sảnh Nhi lên, quay người đi ra.
Tôi đóng cửa lại rồi quay lại chỗ giường, quan sát kỹ tình hình của Dương Cẩn Ninh, phù Bế Dương đã chặn đứng sinh khí của em ấy thế nên cũng không nhìn thấy trận pháp ở trên người em ấy nữa. Cho dù có linh thể tiến vào đây thì chúng cũng không nhìn thấy em ấy.
Tôi cảm thấy yên tâm rồi đắp chăn lên cho em ấy, tiếp đó quay người ra khỏi phòng.
Tiếp theo tôi đi đến xem Dương Sảnh Nhi.
Đến phòng của chị ấy thì thấy Khả Nhi đã đặt chị ấy lên giường và đắp chăn lên.
Thấy tôi đi đến, cô quay người muốn đi mở rèm cửa sổ ra.
“Đừng động đến.” Tôi nói: “Để yên như thế.”
“Cái đó...” Khả Nhi không hiểu: “Có dụng ý?”
“Đã là diễn kịch thì phải diễn cho thật một chút.” Tôi nói: “Chúng ta phải làm bộ dạng gặp phải kẻ địch mạnh, khiến cho người làm việc công của âm gian nghĩ rằng chúng ta đang phòng bị bọn họ, như vậy sẽ khiến cho họ càng tin rằng người trong phòng này là Dương Cẩn Ninh.”
“Hiểu rồi!” Cô quay đầu nhìn rèm cửa sổ đó: “Vậy chúng ta có cần làm chút gì trên đó không? Ví dụ như mấy lá bùa hay gì đó?”
“Có lý.” Tôi đi đến cạnh cô rồi tập trung tinh thần, hình dung ra phù Tỏa Linh rồi bấm ngón tay chỉ vào tấm rèm cửa sổ.
Một luồng kim quang bay đến tấm rèm cửa, ngay lập tức chiếc rèm cửa đó tỏa ra một luồng kim quang nhạn nhạt.
Khả Nhi sững sờ: “Đậu mé... lợi hại thật!”
Tôi cười bình thản: “Như vậy là được rồi.”
Cô nhìn tôi rồi lại nhìn Dương Sảnh Nhi đang nằm trên giường, cô không hiểu: “Aizz? Không đúng! Thiếu gia, cậu có thể cách xa để làm bùa lên trên rèm cửa sổ, vậy tại sao làm bùa cho chị dâu lại phải cởi trần ra chứ?”
“Người khác với rèm cửa sổ, có thể bày trí như vậy với rèm cửa, nhưng người thì không được.” Tôi giải thích: “Bên ngoài cơ thể người có bát quái, bên trong có ngũ hành, tự thân thành vũ trụ. Trực tiếp lấy bùa ném vào người thì hỏa hầu(*) không đủ, như vậy sẽ không có tác dụng, nếu hỏa hầu đi qua nó sẽ tấn công vào kinh lạc khiến cho nội khí bị xáo trộn, như vậy nhất định sẽ làm hại người. Trừ phi cố ý muốn hại người đó, thế nên khi làm bùa lên người thì phải thận trọng làm chủ được hỏa hầu, nhất định phải làm bùa trực tiếp lên người mới được.”
(*) sức nóng.
“Thì ra là như vậy...” Cô gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi...”
Tôi khẽ thở phào: “Nếu như Tiểu Quân ở đây...”
“Dừng! Đừng nói nữa!” Khả Nhi vội nói: “Tôi biết tôi không được bằng Quách tiểu thư, thiên phú của tôi không đủ, chỉ là tôi tò mò thôi, cậu nói vậy là tôi đã hiểu rồi.”
Tôi bị cô chọc cười, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, ra bên ngoài canh trừng đi.”
“Ừ!” Cô cười tinh nghịch, chuẩn bị đi ra ngoài.
Đi được vài bước thì cô quay người lại: “Thiếu gia, chút nữa người của âm gian đến, tôi có cần đánh bọn họ không?”
“Không được đánh.” Tôi nghiêm túc nói: “Cậu phải giả vờ không nhìn thấy họ.”
“Giả vờ không nhìn thấy?” Cô không hiểu: “Tại sao chứ?”