Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277. Nhớ Lấy Lời Của Tôi

Chương 277. Nhớ Lấy Lời Của Tôi Chương 277. Nhớ Lấy Lời Của Tôi

“Chúng ta phải hạn chế hết mức không gây ra xung đột với âm gian.” Tôi nói: “Điều đó không cần thiết, hơn nữa cũng không tốt đẹp gì.”

“Ò...” Cô suy nghĩ: “Thiếu gia, hôm nay chúng ta làm như vậy liệu có bị ảnh hưởng gì không?”

“Cậu muốn nói đến mặt nào?” Tôi hỏi.

“Ví dụ như sau khi tôi một trăm tuổi, đi đến âm gian, liệu người làm việc công cho âm gian có chỉ tay thẳng mặt tôi mà mắng, cái con nha đầu này dám lừa ta, mau bắt nó thả vào chảo dầu!” Cô diễn tả rất sinh động, rồi hỏi tôi: “Liệu có bị như vậy không?”

Tôi bật cười: “Âm gian không giống như những gì cậu nghĩ đâu. Hơn nữa, nếu thực sự có ngày đó thì tôi cũng không để bọn họ bắt nạt cậu, yên tâm đi.”

Khả Nhi rơm rớm nước mắt, sà đến ôm chặt lấy tôi: “Thiếu gia, cậu tốt quá...”

“Được rồi, đừng nhân cơ hội mà ghẹo tôi.” Tôi cười bình thản, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Đi thôi, chút nữa chị ấy tỉnh lại, tôi muốn nói với chị ấy vài câu rồi đi ra ngoài.”

“Ừ!” Cô mỉm cười hạnh phúc, rồi quay người bước đi.

Lúc Dương Sảnh Nhi tỉnh lại, tôi vẫn đang nằm trên giường của chị ấy nghịch điện thoại.

Chị ấy nhìn thấy tôi, liền ngồi dậy: “Tôi... vừa nãy tôi...”

Tôi nhìn chị ấy rồi cất điện thoại đi, rồi ngồi dậy: “Vừa nãy chị bị ngất đi.”

“Ừ...” Chị ấy nhìn lên người mình: “Vậy bây giờ tôi...”

“Bây giờ chị là Dương Cẩn Ninh.” Tôi nhìn chị ấy chằm chằm: “Chút nữa, người làm việc công cho âm gian sẽ đến, tôi và Khả Nhi sẽ canh ở bên ngoài nhưng chúng tôi không thể ngăn bọn họ lại được. Thế nên bọn họ sẽ đi vào đây và nhìn thấy chị, chị cũng nhìn thấy bọn họ...”

Chị ấy không nói gì, lo lắng nuốt nước bọt cái ực.

“Chị nhớ lấy hai câu này, nhìn thấy thì coi như không thấy, nghe thấy thì coi như không biết gì.” Tôi dặn chị: “Bộ dạng của họ rất đáng sợ, còn hơn yêu tinh vẹt kia cơ. Nhưng chị nhất định phải giả vờ không nhìn thấy bọn họ, chị có thể nằm trên giường nghịch điện thoại, bất luận họ làm cái gì thì chị cũng mặt kệ.”

Tôi ngập ngừng rồi kéo lấy tay chị ấy: “Chị phải nhớ, người bình thường ở trong tình huống bình thường sẽ không nhìn thấy ma quỷ của âm gian, thế nên nếu như để bọn họ phát hiện chị có thể nhìn thấy bọn họ thì họ sẽ xác định được tính mạng của Dương Cẩn Ninh ngàn cân treo sợi tóc, lúc đó họ sẽ lôi bài câu hồn ra và chị sẽ gặp nguy hiểm.”

“Tôi... tôi sẽ cố gắng...” Chị ấy lo lắng.

“Không phải cố gắng mà là nhất định phải làm được.” Tôi nói: “Nếu như chị không cố được nữa hoặc cảm thấy mình để lộ sơ hở thì chị gửi Wechat cho tôi, tôi sẽ đến bảo vệ chị.”

“Ừ!” Chị ấy gật đầu mạnh một cái.

“Nhưng không thể tùy tiện gửi Wechat được.” Tôi nói: “Bởi vì một khi tôi bước vào thì trước khi trời sáng tôi không thể ra ngoài được nữa, hơn nữa...”

“Hơn nữa làm sao?” Chị ấy hỏi.

“Không có gì...” Tôi đỏ mặt: “Dù sao chị nhớ lời của tôi là được.”

Chị ấy hiểu ra, khuôn mặt lập tức nóng bừng: “Tôi... tôi nhớ rồi...”

Tôi mỉm cười với chị ấy: “Được rồi, tôi ra ngoài đây.”

Chị ấy gật gật đầu: “Ừ.”

Tôi xuống giường rồi đi về phía cửa ra vào.

“Ngô Tranh!” Chị ấy bỗng gọi tôi.

Tôi dừng chân rồi quay người lại: “Hử?”

“Ờ... ờm... tôi...” Chị ấy có chút ngại ngùng: “Cậu... cậu đứng ở cửa ấy, đừng cách quá xa, được không?”

“Được.” Tôi gật gật đầu, rồi mở cửa bước ra khỏi phòng.

Đến bên ngoài tôi trút hơi dài.

Khả Nhi nhìn thấy tôi: “Thiếu gia, sao vậy?”

“Không sao.” Tôi hắng giọng rồi hỏi cô: “Mệt không?”

“Không mệt.” Cô vỗ bộ ngực đầy kiên cố như thành trì của mình: “Thể lực vẫn rất tốt!”

Tôi bật cười rồi xoa đầu cô: “Thật à?”

“Nếu không cậu thử xem?” Cô chọc tôi.

Tôi đỏ mặt: “Đừng có quấy...”

Cô nhếch mép cười, rồi hắng giọng: “Được thôi.”

Tôi nhìn đồng hồ: “Mới có hơn 8 giờ, vẫn phải đợi lúc nữa...”

Khả Nhi bỗng hỏi tôi: “Thiếu gia, liệu bọ họ... có đến trước không?”

“Có lẽ sẽ không đâu.” Tôi đáp.

Cô hắng giọng rồi sà đến ôm chặt lấy tôi, ghé vào tai nói nhỏ: “Đừng nói gì, bọn họ đến rồi...”

Tôi sững lại, đang định nói thì miệng của tôi đã bị khóa bằng nụ hôn nồng nhiệt của cô.

Theo bản năng tôi muốn đẩy cô ra, tôi liếc mắt nhìn thì thấy ở đầu cầu thang, trong lòng không khỏi thắt lại.

Chỉ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đang đi lên lầu.

Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể cứ tiếp tục hôn như vậy.

Hắc Bạch Vô Thường bay lướt qua người chúng tôi rồi dừng lại, chúng nhìn chúng tôi đăm đăm.

Khả Nhi vẫn say đắm hôn tôi, dường như cô hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ.

Tôi sợ để lộ ra sơ hở nên chỉ có thể phối hợp với cô.

Thế nên hai chúng tôi cứ quấn quýt lấy nhau trước mặt hai con quỷ làm việc công cho âm gian.

Bình Luận (0)
Comment