Hắc Bạch Vô Thường đứng đó xem chúng tôi một lúc rất lâu, dường như chúng không muốn rời đi chút nào. Có vẻ bọn họ rất thích xem thứ này.
Tôi quyết định ôm chặt lấy người Khả Nhi, rồi đẩy người cô ép vào tường, đưa tay nâng mặt cô lên rồi hôn điên cuồng.
Đối với việc tôi đang bị động biến thành bị động, ban đầu Khả Nhi sững lại một lát, tiếp đó lại tập trung hôn tôi.
Hắc Bạch Vô Thường lại đứng xem một lúc, cuối cùng chúng cũng lặng lẽ quay người bay xuyên qua cánh cửa bay vào trong trong ngủ.
Tôi nhìn thấy thì vô thức buông Khả Nhi ra.
Cô ôm chặt lấy tôi, không muốn tôi rời đi.
Dường như đúng lúc ấy, Hắc Bạch Vô Thường lại quay lại.
Bọn họ sợ chúng tôi đang diễn kịch, và cũng luyến tiếc nên quay lại xem chúng tôi.
Tôi sợ toát mồ hôi, may mà Khả Nhi đang ôm chặt lấy tôi.
Sau khi xác định một lần nữa chúng tôi thực sự đang hôn nhau say đắm thì Hắc Bạch Vô Thường mới yên tâm bay vào bên trong phòng ngủ.
Khả Nhi lại ôm chặt tôi hôn một hồi lâu, lúc này mới luyến tiếc buông tôi ra, cô đỏ mặt ôm lấy eo tôi.
“Được rồi...” Tôi nói nhỏ.
“Tôi yêu cậu...” Khả Nhi ôm chặt lấy tôi.
Tôi không nói gì chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy cô.
Người Khả Nhi rung nhẹ, sau khi ôm chặt tôi một lúc, cô cố kìm lại sự lưu luyến của mình mà chủ động buông tôi ra.
“Đã quá...” Cố cố nặn ra nụ cười đểu.
Tôi cười ngại ngùng, rồi xoa xoa đầu cô.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh lại, nhìn cánh cửa phòng rồi hỏi nhỏ tôi: “Chị ấy có thể chịu được không?”
“Có lẽ là được...” Tôi cũng nói nhỏ.
Khả Nhi bỗng trở nên cảnh giác, rồi dùng đưa tay ra hiệu với tôi, ý muốn hỏi tôi là chúng tôi nói chuyện ở bên ngoài, liệu Hắc Bạch Vô Thường ở bên trong có nghe thấy không?
“Bọn họ nhìn thấy Dương Cẩn Ninh thì không nghe thấy chúng ta nói nữa.” Tôi nói nhỏ: “Nhỏ tiếng là được.”
Lúc này Khả Nhi mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi...”
“Tôi canh giữ ở đây, cậu đến phòng sách bê cái ghế lại đây.”
“Được.” Cô gật gật đầu rồi quay người đi.
Tôi thở phào một tiếng, vô thức xoa xoa khuôn mặt đang nóng ran của mình.
Rất nhanh sau đó, Khả Nhi đã quay lại với một chiếc ghế sô pha.
Tôi đỡ lấy rồi cẩn thận đặt ở trước cửa từng tí một, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cô không nghe rồi đẩy tôi lên trên ghế, tiếp đó ngồi lên chân tôi, cô dựa nép sát vào lòng tôi và ôm chặt lấy tôi rất tự nhiên.
Tôi ôm cô rất tự nhiên rồi cầm điện thọai ra xem tin tức mới.
Cô dựa vào vai, ghé sát mặt tôi và cùng nhau xem.
Tôi suy nghĩ rồi mở Wechat lên soạn một câu: “Chút nữa Dương Sảnh Nhi gửi tin nhắn qua Wechat thì tôi phải đi vào phòng bảo vệ chị ấy.”
Cô đón lấy điện thoại: “Tôi bảo vệ hai người.”
Tôi lại cầm lấy: “Tối nay không được ngủ.”
Cô lại đón lấy: “Tôi ngủ không nổi...”
Tôi nhìn cô, cô lại không kìm được mà sà đến khóa chặt môi tôi...
Khả Nhi không chỉ thông minh mà EQ cũng rất cao. Bình thường cô không có cơ hội, cũng không dám hôn cuồng nhiệt như vậy với tôi. Bây giờ khó lắm mới có cơ hội này thế nên cô sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho tôi.
Tôi để cô hôn một lúc rồi khẽ nghiêng đầu tránh cô ấy: “Đủ rồi... được rồi đấy...”
Khả Nhi nâng mặt tôi lên nhìn say đắm: “Thiếu gia, tôi...”
“Đừng quậy nữa.” Tôi tránh ánh mắt của cô rồi hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy cô: “Bình tĩnh lại, được không?”
Cô lặng lẽ ôm chặt lấy tôi, khe khẽ gật đầu.
Sau khi trầm mặc một lúc, chúng tôi lại khôi phục về trạng thái trước đó, tiếp tục xem tin tức mới.
Khả Nhi rất hiểu lúc nào nên tiến nên lui, cũng hiểu được làm chủ được tiết tấu, hành động cẩn trọng. Cô dịu dàng dựa lên vai tôi, cảm thấy rất mãn nguyện và hạnh phúc.
Tôi bỗng cảm thấy Khả Nhi thực sự là người thông minh sáng dạ, cô không màng hư danh, mà chỉ cầu thực tế. Cô gái này thực sự đã có được chân truyền của mẹ cô rồi.
Nghĩ đến Tô Nghiên, tôi không khỏi bật cười.
“Cậu cười gì thế?” Cô hỏi nhỏ.
“Tôi nhớ đến dì Tô.” Tôi vừa cười vừa nói: “Dì ấy đáng yêu quá.”
Cô cũng cười, dụi dụi mặt cô vào mặt tôi rồi lặng lẽ ôm chặt lấy tôi.
Tôi mỉm cười dịu dàng rồi tiếp tục xem tin tức mới.
Từng giây từng phút trôi qua, không biết tự bao giờ đã mười rưỡi.
Tôi nhìn cánh cửa phòng không khỏi lo lắng. Thực sự Dương Sảnh Nhi không sao chứ?
Đang suy nghĩ thì chị ấy gửi tin nhắn Wechat: “Ngô Tranh...”
Tôi hiểu ra ý của chị ấy thế nên đã vội cất điện thoại đi, nhìn Khả Nhi.
Khả Nhi đứng lên rất tự nhiên, nói nhỏ dặn tôi: “Cẩn thận một chút.”
Tôi đứng lên rồi gật gật đầu, quay người mở cửa bước vào căn phòng.
Dương Sảnh Nhi nhìn thấy tôi bước vào, chị ấy ngồi bật dậy: “Tôi... tôi không ngủ được... cậu ở lại với tôi một lúc đi...”