Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279.

Chương 279. - Chương 279. -

Chị ấy cố tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của chị ấy muốn nói với tôi là chị ấy sắp bị dọa chết khiếp rồi.

Hắc Bạch Vô Thường đứng ở cạnh giường, một trái một phải, một con cầm đèn lồng trắng, một con cầm bài câu hồn. Chúng đợi chị ấy để lộ sơ suất một chút thôi thì sẽ ra tay ngay.

Tôi điềm tĩnh gật gật đầu, đóng cửa lại bước đến cạnh giường, cởi giày ra rồi trèo lên giường.

Chị ấy vội sà đến bên tôi, căng thẳng đến mức người run bần bật.

Tôi kéo chăn đắp lên người mình và cả chị ấy, tôi hỏi: “Sao không ngủ được?”

Chị ấy sững lại, cạn lời rồi: “Tôi...”

Tôi mỉm cười với chị ấy: “Hay là cũng nhau xem phim đi?”

Chị ấy hiểu ra, vội vàng gật gật đầu: “Ừ, được!”

Tôi lôi điện thoại ra rồi tìm một bộ phim chiến tranh.

Chị ấy vô thức ôm chặt lấy cánh tay tôi, cả người không ngừng run rẩy.

Cảm giác động chạm đó...

Giọng nói và sắc mặt của tôi không thay đổi, mở phim lên rồi xem cùng chị ấy.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn chúng tôi chằm chằm với khuôn mặt vô cảm, trông chúng không khác gì những bức tượng, bất động không nhúc nhích.

Chỉ có chiếc đèn lồng trắng kia cứ lóe sáng lên từng hồi.

Đây đã là lần thứ hai tôi gặp phải trường hợp như thế này rồi, thế nên tôi không hề bận tâm, rất nhanh sau đó đã bị cuốn theo tình tiết của bộ phim.

Còn Dương Sảnh Nhi thì không, chị ấy ôm chặt lấy cánh tay tôi, lo lắng nuốt nước bọt cái ực.

Tôi rút cánh tay ra rồi ôm chặt chị ấy vào lòng một cách rất tự nhiên.

Đối với con gái, nếu ôm chặt họ thì có thể cho họ cảm giác an toàn.

Quả nhiên, Dương Sảnh Nhi đã tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng tôi không khỏi nhớ đến Cao Dĩnh.

Chúng tôi tiếp tục xem phim, dần dần quên đi thứ đáng sợ ở hai bên, cuối cùng chị ấy cũng có thể cuốn vào trong tình tiết bộ phim.

Xem được hơn nửa tiếng, chị ấy bắt đầu cảm thấy bất an, dường như có chút khó chịu.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Tôi... tôi muốn đi vệ sinh...” Chị ấy đỏ mặt.

Tôi quay đầu nhìn thấy trong phòng có nhà vệ sinh.

“Vậy đi đi.” Tôi nói.

“Cậu đi với tôi được không?” Chị ấy đỏ mặt, nói nhỏ.

“Tôi?” Tôi sững lại.

Dường như ánh mắt của chị ấy như đang thỉnh cầu với tôi.

Là một đứa con gái, chị ấy thực sự không muốn cùng với bạn trai của em chồng đi cùng để làm chuyện như thế, nhưng nghĩ đến có hai vị đang đứng cạnh giường, chị ấy không thể nghĩ nhiều được.

Tôi nhìn chị ấy một lúc rồi gật gật đầu: “Vậy được.”

Chị ấy thở phào một tiếng rồi gật đầu thật mạnh: “Được!”

Tôi ngồi dậy rồi bước xuống giường, bế chị ấy lên rồi đi vèo vào nhà vệ sinh.

Hắc Bạch Vô Thường lập tức đi theo.

Họ biết tôi nhìn thấy họ và cũng biết rằng tôi đang bảo vệ Dương Sảnh Nhi, nhưng chỉ cần Dương Sảnh Nhi không để lộ sơ suất gì thì bọn họ sẽ không ra tay.

Nhưng trước khi trời sáng, bất luận chúng tôi đi đâu thì bọn họ sẽ đi theo đấy, chúng sẽ không buông tha.

Sau khi đóng cửa lại, tôi đặt Dương Sảnh Nhi xuống, tiếp đó quay người đi không nhìn chị ấy.

Dường như cùng lúc đó, Hắc Bạch Vô Thường cũng đi xuyên qua cửa đi vào trong phòng vệ sinh.

Tôi nhìn hai người họ, vô thức đứng ngang người ra bảo vệ Dương Sảnh Nhi.

Dương Sảnh Nhi đỏ mặt tụt quần xuống, ngồi trên bồn cầu, nhưng vì quá căng thẳng nên chị ấy đi mãi không ra.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn một lúc rồi từ từ lui ra ngoài, canh trừng ở bên ngoài cửa.

Tôi cố mỉm cười thật thoải mái, ghẹo Dương Sảnh Nhi: “Sao vậy? Ngại hả?”

“Tôi...” Dương Sảnh Nhi xấu hổ, mặt đỏ lựng.

“Chuyện này thì tôi không giúp được đâu.” Tôi vừa cười vừa nói: “Đừng vội, tôi đợi chị...”

Dương Sảnh Nhi ôm lấy mặt, cúi đầu đầy bất lực.

Mấy phút sau, tôi bế Dương Sảnh Nhi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hắc Bạch Vô Thường lại đi theo.

Tôi bế chị ấy đặt chị ấy lên giường rồi mình cũng trèo lên, ôm lấy chị ấy rồi tiếp tục xem phim.

Hắc Bạch Vô Thường cũng làm giống như lúc nãy, một trái một phải, một người cầm đèn lồng trắng, một người cầm bài câu hồn, mặt không cảm xúc nhìn hai chúng tôi.

Dương Sảnh Nhi vô thức ôm lấy eo tôi, đầu nép vào lồng ngực.

Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của tim chị ấy.

Chị ấy rất căng thẳng, một là vì sợ, hai là vì...

Tôi cúi đầu xuống, chẳng may lại nhìn thấy bộ ngực gợi cảm của chị ấy.

Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa ánh mắt nhìn ra hướng khác, tiếp tục xem phim.

Sức tập trung của con người có hạn, một khi đã nhập tâm vào trong phim thì cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Không biết tự lúc nào trời đã về khuya, chúng tôi đã xem hết bộ phim thứ nhất.

Tôi nhanh chóng mở bộ thứ hai rồi lại tiếp tục xem.

Dương Sảnh Nhi đã dần dần thích ứng được với bầu không khí này, lại có được cảm giác an toàn trong lòng tôi. Tinh thần vừa được thư giãn một chút thì chị ấy ngáp một cái.

Bình Luận (0)
Comment