Căng thẳng mấy tiếng đồng hồ, chị ấy có vẻ không trụ được nữa.
“Đừng ngủ.” Tôi nói nhỏ: “Xem phim với tôi đi.”
“Ừ.” Chị ấy sốc lại tinh thần rồi gật gật đầu.
Nhưng rất nhanh sau đó chị ấy không gượng được nữa.
Lúc này không được ngủ, nếu không thì rất phiền phức.
Tôi trầm tư giây lát rồi buông vai chị ấy ra, nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo chị ấy.
Chị ấy lập tức tỉnh táo lại.
Tôi mỉm cười dịu dàng rồi thu tay về đặt lên vai chị ấy.
Chị ấy thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Cách này thật có hiệu quả, mấy tiếng tiếp theo đó chị ấy không ngáp dài nữa.
Không biết tự lúc nào trời đã sắp sáng.
Hắc Bạch Vô Thường canh cả một buổi tối nhưng chẳng xảy ra chuyện gì thế nên chúng nhìn nhau rồi quay người bay đi.
Tôi không để tâm, vẫn tiếp tục ôm Dương Sảnh Nhi cùng nhau xem phim.
Dương Sảnh Nhi đã quen với hơi ấm trong lòng tôi, chị ấy ôm chặt lấy eo tôi, nép vào lòng nhắm mắt lại.
Bộ phim kết thúc cũng là lúc chị ấy đã ngủ say.
Tôi đặt điện thoại xuống rồi cẩn thận từng tí một đặt chị ấy lên giường, đắp chăn lên rồi bước xuống giường, tôi đi đến trước cửa sổ và kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài trời đã sáng.
Áng sắng chiếu lên khuôn mặt của Dương Sảnh Nhi, chị ấy lập tức tỉnh lại: “Ngô Tranh!”
Chị ấy ngồi bật dậy.
Tôi mỉm cười với chị ấy: “Trời sáng rồi, không sao nữa rồi.”
Chị ấy mơ màng nhìn tôi, dường như vẫn còn đang trong giấc mơ.
Tôi bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống cạnh chị ấy: “Ban ngày chị nghỉ ngơi cho tốt, tối nay bọn chúng lại đến đây. Lại phải cố gắng một đêm nữa, ngày mai tôi có thể tiếp tục đi nối mạch sinh rồi.”
Một lúc lâu sau chị ấy mới định thần lại được, trút một hơi dài rồi gật gật đầu: “Ừ.”
“Bây giờ tôi phải hóa giải phù Thế Thân trên người chị.” Tôi nhìn chị ấy: “Nếu không em của chị sẽ mất mạng. Có điều làm như thế này thì trận pháp được bày trí trên người chị ngày hôm qua sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, thế nên buổi chiều chúng ta lại phải bày trí lại từ đầu.”
Chị ấy đỏ mặt rồi gật gật đầu: “Ừ.”
Tôi đỡ chị ấy nằm xuống giường rồi bấm ngón tay ấn chặt vào ấn đường của chị ấy: “Chị ngủ một lúc đi.”
Chị ấy khẽ thở phào, rồi nhắm mắt lại.
Tôi hình dung ra chú Phá Ấn, người chị ấy khẽ rung lên, đầu nghiêng sang một bên, bất tỉnh nhân sự.
Phù Thế Thân trong thần quang và trận pháp trên người chị ấy lấp tức bị phá giải hoàn toàn.
Tôi đắp chăn lên cho chị ấy rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khả Nhi nhìn thấy tôi đi ra liền đứng dậy: “Thiếu gia, thế nào rồi?”
“Tạm thời không sao nữa.” Tôi nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của cô, đôi mắt đã đỏ hết lên rồi, không khỏi khiến người ta thấy đau lòng: “Không sao chứ? Còn trụ được không?”
Cô mỉm cười: “Tôi không sao cả!”
“Chút nữa ăn sáng xong thì cậu đi nghỉ một lát đi.” Tôi nói: “Ban ngày sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Không cần, tôi không sao.” Cô cố nhịn cơn ngáp của mình.
Tôi bật cười, rồi xoa xoa đầu cô ấy: “Đừng cố chịu như vậy nữa, quyết định như vậy đi.”
Khả Nhi không nói gì thêm, cô chỉ có thể gật gật đầu: “Ừ, vậy được, tôi đi ngủ một tí thôi.”
“Ừ.” Tôi nhìn cánh cửa phòng ngủ của Dương Sảnh Nhi: “Ở đây không cần trông nữa, cậu xuống lầu xem hai chú dì thế nào. Tối hôm qua Hắc Bạch Vô Thường đi lên, hai người họ nhất định cũng nhìn thấy, có lẽ bị dọa cho sợ mất vía rồi. Tôi hóa giải phù Bế Dương trên người của Dương Cẩn Ninh trước đã, cậu đi an ủi hai chú dì đi, xong việc tôi sẽ xuống ngay.”
“Được!” Cô ấy gật gật đầu, rồi quay người đi.
Tôi quay người đi về phía phòng ngủ của Dương Cẩn Ninh.
Vào phòng của em ấy, tôi đóng cửa lại rồi đến trước giường quan sát thì chỉ thấy Dương Cẩn Ninh ở trên giường không còn chút hơi thở nào, không khác gì người đã chết.
Tôi tập trung tinh thần, bấm ngón tay rồi ấn chặt vào huyệt Đản Trung, dùng chú Phá Ấn hóa giải phù Bế Dương.
Người của Dương Cẩn Ninh khẽ rung, rồi từ từ hít thở trở lại, lòng ngực bắt đầu phập phồng.
Tôi quan sát kỹ em ấy, đợi khi em ấy hít thở bình thường, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trận Tụ Linh Tam Tài vẫn di chuyển bình thường, ban ngày sẽ không xảy ra chuyện gì thế nên hoàn toàn có thể yên tâm.
Tôi đắp chăn cho em ấy rồi quay người rời khỏi phòng.
Đến phòng khách dưới lầu, Khả Nhi đang giảng tâm lý cho hai chú dì đang bị dọa chết khiếp kia.
Thấy tôi đi tới, cuối cùng Khả Nhi cũng thở phào một cái, cô đứng dậy nói: “Thiếu gia, hay là cậu nói chuyện với chú dì đi.”
Tôi bước tới bên cạnh cô, rồi ngồi đối diện với hai vợ chồng Dương Tử Hùng, mỉm cười với hai người: “Chú dì bị dọa cho kình hồn bạt vía à?”
Họ sợ hãi, đôi mắt ngấn nước, không ngừng gật gật đầu.