Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 281 - Chương 281.

Chương 281. - Chương 281. -

“Bây giờ không sao rồi.” Tôi nhìn hai người họ: “Hắc Bạch Vô Thường sẽ không tùy ý hại người đâu. Nếu mang ra so sánh, yêu tinh vẹt mà mọi người nhìn thấy hôm qua còn nguy hiểm hơn nhiều. Mọi người cảm thấy rất sợ, chỉ là vì những thứ được cho là không tồn tại lại thực sự xuất hiện trước mắt mình mà thôi. Thế nên sự sợ hãi và mơ hồ thế này là chuyện bình thường.”

Thấy tôi nói như vậy. Lúc này họ với bình tĩnh lại đôi chút.

“Thiếu gia, cậu nói đúng.” Dương Tử Hùng nhìn sang vợ mình: “Lớp người chúng tôi đều biết đến Hắc Bạch Vô Thường. Nhưng không ngờ, tối qua bọn họ lại đi xuyên qua cửa trước mắt bọn tôi. Lúc đó hai người chúng tôi bị dọa cho ngây người, cả đêm qua đều không hiểu tại sao họ lại đến đây.”

Mẹ của Dương Sảnh Nhi nước mắt lưng trong gật gật đầu.

“Bọn họ nhằm vào Dương Cẩn Ninh nên đến đây.” Tôi nói: “Vì mạch sinh của mộ tổ Dương gia đã bị đứt đoạn, căn cơ của mọi người cũng bất ổn, thế nên mới có thể nhìn thấy họ. Không sao cả, cố gắng qua một đêm nữa thôi, ngày mai chúng ta có thể nối lại mạch sinh của mộ tổ nhà chú, đến lúc đó mạch sinh của mộ tổ sẽ trở lại bình thường, cũng sẽ không còn xảy ra chuyện gì nữa.”

“Ý của cậu là tối nay bọn họ vẫn đến?” Mẹ của Dương Sảnh Nhi thất kinh hỏi.

“Đúng.” Tôi gật gật đầu: “Bọn chúng sẽ đến hai đêm liên tiếp, chỉ cần trụ được thì Dương Cẩn Ninh tạm thời sẽ không sao nữa, tôi cũng có thể ra tay xử lý chuyện mạch sinh của nhà chú.”

Dì ấy hiểu ra liền gật gật đầu: “Ừ, vất vả cho cậu rồi...”

“Dì khách sáo rồi.” Tôi cười bình thản: “Quỷ quái cũng là chúng sinh, thấy chuyện quái dị thì không cần sợ, tự khắc nó sẽ biến mất. Mọi người giữ bình tĩnh, thì sẽ không thấy sợ nữa.”

“Thì ra trên đời này thực sự có quỷ quái, có âm gian.” Dương Tử Hùng nhìn vợ của mình: “Đời này chúng ta không làm việc gì đáng hổ thẹn, không cần sợ, về sau chúng ta làm nhiều việc thiện, ra sức tích đức.”

“Ừ!” Dì ấy gật gật đầu.

Hai người họ ngồi cạnh an ủi nhau, rõ ràng họ đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Tôi cảm thấy yên tâm, dặn Khả Nhi: “Tôi đói rồi, cậu vào nhà bếp xem có gì thì làm chút gì ăn đi.”

“Được!” Khả Nhi đứng dậy.

Mẹ của Dương Sảnh Nhi nghe thấy vội đứng dậy: “Không không, Khả Nhi tiểu thư cô vất cả đêm qua rồi, cậu với thiếu gia ngồi trước đi, tôi đi làm cơm.”

“Không sao đâu dì, cháu làm được mà.” Khả Nhi nói.

“Không được, không được.” Dì ấy không đồng ý: “Cô mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm, sẽ nhanh thôi.”

“Cháu...” Khả Nhi bất lực, nhìn sang tôi.

Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Nghe theo dì đi.”

Bữa sáng rất đơn giản, mẹ của Dương Sảnh Nhi đã hầm cháo và luộc trứng cho chúng tôi, lại làm thêm mấy đĩa rau dưa rất ngon miệng, ngoài ra còn có bánh trứng chiên thơm ngon béo ngậy.

Chúng tôi thực sự rất đói, liêm sỉ gì tầm này nữa, chúng tôi ăn nhồm nhàm mặc kệ hình tượng ra sao.

Đang ăn thì tiếng chuông điện thoại của Dương Tử Hùng reo lên.

Chú ấy buông đũa xuống rồi cầm điện thoại lên xem, không khỏi sững sờ, chú nói với tôi: “Thiếu gia, là người đó...”

Tôi bỗng có linh cảm: “Là người cách đây mười bảy năm sửa phong thủy cho chú à?”

“Đúng!” Chú ấy nói: “Hồi đó làm xong thì ông ấy đi mất, mười bảy năm nay chưa từng liên lạc với tôi.”

Tôi trầm tư một lát rồi ra hiệu cho chú ấy mở loa ngoài.

“Được.” Chú ấy hắng giọng rồi để điện thoại xuống bàn, tiếp đó ấn loa ngoài.

“Alo? Là Dương tiên sinh phải không?” Một giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tôi là Hà Sâm đây, cách đây mười bảy năm tôi đã làm việc cho anh, anh còn nhớ tôi chứ?”

“Thầy Hà à, tôi vẫn nhớ thầy.” Dương Tử Hùng nói.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã mười bảy năm rồi.” Hà Sâm ngậm ngùi: “Thiếu gia nhà anh năm nay đã mười sáu tuổi rồi nhỉ?”

“Vâng, nó được mười sáu tuổi rồi.” Dương Tử Hùng thở dài.

“Cậu ấy vẫn khỏe chứ?” Hà Sâm hỏi.

Dương Tử Hùng hắng giọng: “Nó... không được khỏe lắm...”

Hà Sâm ở đầu dây bên kia bắt đầu trầm mặc.

Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài: “Tôi đoán được rồi, Dương tiên sinh, có phải anh đã tìm người động vào phong thủy của mộ tổ, lấy trấn vật của tôi lên rồi không?”

“Đúng.” Dương Tử Hùng nói: “Trấn vật đang ở chỗ tôi, bao giờ thầy tiện thì tôi trả chúng lại cho thầy.”

Hà Sâm cười bình thản: “Được, cảm ơn Dương tiên sinh, may mà không hủy những trấn vật đó, nếu không tôi cũng không giữ được cái mạng này. Dương tiên sinh, có tiện nói cho tôi biết người mà anh tìm đến là ai không?”

“Chuyện này...” Dương Tử Hùng nhìn tôi.

Tôi lắc lắc đầu.

“Chuyện này không tiện lắm.” Dương Tử Hùng nói: “Thầy Hà, xin thứ lỗi.”

Bình Luận (0)
Comment