“Tôi không có ý gì khác.” Hà Sâm nói: “Trận phong thủy mà tôi bày trí cho anh, người bình thường sẽ không thể nhìn ra được nhưng người này có thể phá giải, hơn nữa lại không để trấn vật cắn trả lại tôi, có thể tu luyện đến như vậy thì quả thật không phải người bình thường. Tôi chỉ muốn kết bạn với vị tiên sinh đó thôi, nếu có cơ hội sẽ gặp mặt tạ ơn vị đó, chỉ có thế mà thôi.”
“Thầy Hà, thực sự chuyện này không tiện.” Dương Tử Hùng nói: “Mong thầy hiểu cho.”
Hà Sâm thấy chú ấy nói như vậy nên cũng không miễn cưỡng nữa: “Vậy... vậy thôi...”
“Bao giờ thầy đến lấy trấn vật?” Dương Tử Hùng hỏi.
“Thực sự không giấu gì anh, đầu năm tôi đã bị bệnh, bây giờ cơ thể rất suy nhược, đã không có thể xử lý được những trấn vật đó nữa.” Hà Sâm nói: “Chuyện này chỉ có thể nhờ vị tiên sinh đó giúp đỡ thôi.”
“Chuyện như thế à...” Dương Tử Hùng nhìn tôi rồi hỏi ý kiến.
Tôi gật gật đầu.
“Được.” Dương Tử Hùng nói: “Vậy để tôi mời vị tên sinh đó đến xử lý.”
“Còn một câu tôi muốn nhờ anh nói lại với người đó.” Hà Sâm nói: “Cách đây mười bảy năm, vì cắt đứt sinh long nên tôi đã dùng một trấn vật vô cùng hung mãnh, vật đó đã bén rễ ở dưới đất thế nên rất khó phá giải, hy vọng vị tiên sinh đó có chuẩn bị trước tránh được những thiệt hại mà nó mang đến.”
Dương Tử Hùng sững lại, chú ấy nhìn tôi hỏi ý kiến.
Tôi cười bình thản, gắp một cái bánh nướng cho vào miệng.
Thấy tôi không hề bận tâm, chú ấy cảm thấy yên tâm: “Được, tôi sẽ nói lại với người đó, cảm ơn thầy Hà.”
“Aizz, thật hổ thẹn...” Hà Sâm thở dài: “Chuyện nhà của anh, tôi lại làm không tốt, mong anh tha thứ cho tôi. Tôi chúc thiếu gia sẽ sớm khỏe lại, Hà Lâm này thấy hổ thẹn với Dương gia, không thể nói gì hơn.”
Ông ấy tắt điện thoại.
Dương Tử Hùng hít một hơi thở dài rồi nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu thấy chuyện này...”
“Thầy Hà đó là người cũng không tệ.” Tôi nói: “Làm người biết trước biết sau, quả là một người hiểu quy tắc.”
“Vậy chuyện ông ấy vừa nói, cái thứ đó...” Chú ấy thấy hơi lo: “Dễ xử lý không?”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Chuyện đó không khó.”
Lúc này chú ấy mới yên tâm: “Vậy thì yên tâm rồi...”
“Ăn cơm đi đã.” Tôi nói: “Ăn xong chúng ta đến phòng khách nói.”
“Được!” Chú gật gật đầu.
Sau khi ăn xong, chúng tôi đi đến phòng khách, mẹ của Dương Sảnh Nhi đã hâm cho chúng tôi một ấm trà.
“Nếu như tối nay thuận lợi thì sáng mai có thể đi nối mạch sinh rồi.” Tôi nói: “Chút nữa chú sắp xếp sai người ra bên ngoài vành đai số sáu lấy 1,5 nghìn cân đất tốt sau khi sàng lọc cẩn thận, tiếp đó mang chúng đến trấn Cổ Bắc đợi lệnh ở đó. Ngòai ra phải điều thêm một máy đào, tìm bốn thanh niên con trai thuộc tuổi Thìn, nhất định chưa kết hôn, dưới ba mươi tuổi, cũng bảo bọn họ đợi lệnh ở trấn Cổ Bắc.”
“Được!” Chú ấy ghi lại.
“Ngoài những chuyện này ra thì cần phải chuẩn bị chín quả cầu pha lê càng lớn càng tốt, một dây thừng đỏ dài chín mét, lúc bày trận sẽ dùng đến.” Tôi nói.
“Được.” Chú ấy bảo vợ mình mang giấy với bút đến, rồi viết chi tiết những thứ cần chuẩn bị vào.
Tôi uống ngụm trà rồi lặng lẽ gật đầu.
Dương Tử Hùng tác phong nhanh nhẹn, làm việc nhanh như chớp, chỉ trong vài phút mà chú ấy đã sắp xếp xong hết tất cả.
Sắp xếp xong những chuyện này, tôi để họ lên lầu nghỉ ngơi.
Khả Nhi vẫn kiên quyết không ngủ, cô nhất định phải ở cạnh tôi, nói rằng buổi chiều sẽ nghỉ ngơi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể để cô ở lại cùng.
Chúng tôi vừa uống trà vừa nói chuyện, không biết tự bao giờ đã hết buổi sáng.
Lúc gần đến trưa, tôi lên lầu mở cửa bước vào phòng của Dương Sảnh Nhi.
Chị ấy đang ngủ rất say, không muốn thức dậy.
Tôi đến cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh chị ấy, nhìn đồng hồ thì thấy sắp mười hai giờ rồi.
Mặc dù chị ấy đang ngủ rất ngon nhưng tôi nhất định phải gọi chị ấy dậy.
Tôi hắng giọng rồi hạ giọng gọi chị ấy dậy: “Chị dâu, tỉnh lại đi... trưa rồi...”
Chị ấy không có phản ứng gì.
“Chị dâu, tỉnh lại đi.” Tôi hét lên: “Dương Sảnh Nhi, tỉnh lại!”
“Ưm...” Chị ấy nheo mắt thì nhìn thấy tôi, đôi mắt bỗng nhiên bừng sáng, chị ấy vội ngồi dậy: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Cả buổi một buổi sáng.” Tôi nói: “Đi ăn chút gì đi, rồi đi tắm rửa, chút nữa phải làm bùa rồi.”
“Ừ.” Chị ấy đỏ mặt, bước xuống giường: “Tôi đi tắm...”
“Chị không đói à?” Tôi hỏi.
“Hơi đói thôi...” Chị ấy đáp.
Tôi đứng dậy: “Đi ăn trước đi đã.”
Chị ấy không dám nhìn tôi, lặng lẽ gật gật đầu: “Ừ.”
Dương Sảnh Nhi có ngoại hình khá đẹp, cho dù để mặt mộc, vừa tỉnh dậy nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Tôi nhìn chị ấy rồi khẽ mỉm cười, quay người bước ra khỏi phòng.