Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 283 - Chương 283. Mày Vẫn Dám Đến À?

Chương 283. Mày Vẫn Dám Đến À? Chương 283. Mày Vẫn Dám Đến À?

Người con gái tốt như vậy đúng là quá hời cho Quách Thần Long.

Hai chú dì bị dọa cho cả một buổi tối, lúc này họ đã ngủ say rồi.

Bữa trưa do Khả Nhi tự tay làm. Chúng tôi ăn vài miếng đơn giản, sau đó thu ghém lại, tôi bảo cô lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.

“Vậy tôi sẽ ngủ hai tiếng.” Khả Nhi nói: “Chút nữa sẽ ở cùng với cậu.”

“Ngủ nhiều hơn chút đi, vẫn còn phải thức canh một đêm đấy.” Tôi nói.

Khả Nhi gáp một cái: “Ừ, được rồi, vậy tôi đi ngủ trước đây.”

Cô quay người đi lên lầu.

Tôi và Dương Sảnh Nhi ngồi uống trà, nhìn đồng hồ đã thấy hơn một giờ.

“Chị đi tắm đi, chút nữa tôi đến phòng chị.” Tôi nói.

“Ừ.” Chị ấy gật gật đầu, rồi đứng dậy.

Tôi nhìn theo chị ấy đi lên lầu, hít một hơi thật sâu rồi tự rót cho mình một cốc trà.

Đúng lúc này có một bóng hình soạt một tiếng biến vào trong nhà, nó trốn trong bức tranh sơn dầu treo trên trường của phòng khách.

Tôi nhíu mày: “Mày vẫn còn dám đến?”

Yêu tinh vẹt từ trong bức tranh đi ra, nó nhìn tôi cười đắc ý: “Tiểu tử, hôm nay bổn công chúa không sợ ngươi nữa đâu!”

Câu nói chưa dứt thì có hơn chục cái bóng roẹt một cái xuất hiện ở trong phòng khách, chúng biến thành hơn chục con hung thần tà ác, nhất tề vây chặt lấy tôi.

Tôi đặt bát trà xuống, không khỏi bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Yêu vật vẹt gằn giọng: “Sức tu luyện của bọn ta hợp lại sẽ mạnh hơn ngươi vài trăm lần, mà ngươi vẫn còn dám hỗn xược à?”

“Vậy mày muốn thế nào?” Tôi điềm tĩnh hỏi.

“Quỳ xuống, khấu đầu, đền tội!” Nó nói lớn.

“Ồ...” Tôi gật gật đầu rồi hai tay nhanh chóng bấm năm chồng lôi quyết, tiếp đó chuyển sang tay trái.

Ngay lập tức, trên người tôi tỏa ra khí ngũ lôi mạnh mẽ.

Lũ yêu vật xung quanh không khỏi sửng sốt, chúng nó lần lượt lùi hết hại.

“Giết hắn cho ta!” Yêu vật vẹt hét lên giận dữ.

Lũ yêu vật nghe thấy, chúng nhất tề thét lên những tiếng gầm rú, chuẩn bị bổ nhào vào tôi.

Trong giây phút đó tôi bấm ngón tay chỉ vào yêu vật vẹt, phù Ngũ Lôi hóa thành kim quang trong nháy mắt đã xuyên qua đầu của nó.

Lần này tôi không nương tay, thứ nhất là lần này không nhất thiết phải nương tay với nó, thứ hai là tôi muốn thử xem rốt cuộc uy lực của phù Ngũ Lôi mạnh đến mức nào.

Yêu vật vẹt thét lên một tiếng thảm thiết, rồi nó hóa thành một đám khói màu xanh, tiếp đó biến mất hoàn toàn.

Nó hoàn toàn đã bị phù Ngũ Lôi đánh cho tan biến cả thể xác lẫn linh hồn.

Lũ yêu vật nhìn thấy, chúng nó lập tức ngây người, chúng nhìn nhau rồi hóa thành hơn mười luồng khí đen, chạy trốn hết.

Tôi thở phào một hơi dài, thu lại lôi quyết rồi nhìn kim quang ở trên tay mình.

Lợi hại thật!

Tôi không khỏi nhớ đến đêm hôm đó, người con gái ở dưới ánh trăng, nhớ đến dung nhan tuyệt đẹp của cô ấy, nụ cười dịu dàng của cô ấy và cả lời nói đầy thâm ý đó nữa: “Chăm chỉ tu luyện, thời cơ đến thì tôi sẽ tìm cậu...”

Rốt cuộc cô ấy là ai?

Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?

Tại sao cô ấy lại đối tốt với mình như vậy?

Tôi cứ nghĩ đến kim quang ở trên tay, rồi bắt đầu rời vào trầm tư...

Có tiếng bước chân rất vội vã từ trên lầu truyền đến, Khả Nhi nhanh chân chạy xuống lầu: “Thiếu gia!”

Cô tay cầm dao, nhanh chân chạy đến bên tôi: “Yêu vật vẹt đâu?”

Tôi ngây người: “Cậu sao thế?”

“Vừa nãy tôi đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng của yêu vật vẹt.” Cô nói: “Tôi mơ thấy nó dẫn theo một đám yêu vật đến hại cậu, thế nên tôi đã vội chạy xuống đây!”

“Cậu ở trên lầu mà vẫn nghe được à?” Tôi nhìn cô đầy kỳ quái.

Cô sững lại: “Tôi... đúng vậy, sao tôi lại nghe được nhỉ? Lẽ nào tôi nằm mơ ư?”

“Cậu không nằm mơ đâu, con yêu vật vẹt đó đã bị tôi đánh cho tiêu tan rồi.” Tôi nói: “Thực sự vừa nãy nó đã tới đây, còn dẫn theo hơn chục con yêu vật đến tìm tôi để tính sổ.”

“Nó bị cậu đánh tiêu tan rồi à? Vậy...” Cô nhìn xung quanh: “Vậy mấy con khác đâu?”

“Chạy hết rồi.” Tôi nói.

“Cậu không sao chứ?” Cô nhìn tôi đầy quan tâm.

Tôi mỉm cười: “Không sao.”

“Vậy thì tốt rồi...” Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cất dao vào bên hông: “Sao con yêu vật vẹt này lại tác quái như vậy? Hôm qua đã tha cho rồi, nay lại còn quay lại tìm cái chết?”

“Nó là yêu, thế nên nó làm như vậy không phải rất bình thường sao.” Tôi nói: “Hôm qua thả nó đi, một là tôi muốn cho người Dương gia yên tâm, hai là muốn để nó ra ngoài loan tin, về sau bớt được chuyện mấy con yêu vật gần đây lại đến làm loạn, thật không ngờ được, hôm nay nó lại lôi theo mội đám yêu vật quay lại. Chúng đến tìm tôi tính sổ chỉ là giả, mục đích chính của chúng vẫn là Dương Cẩn Ninh ở trên lầu kia. Có điều, như vậy cũng tốt, tôi có thể đánh nó tiêu tan trước mặt lũ yêu vật kia, có lẽ lần này lũ yêu vật không dám mò đến nữa.”

Bình Luận (0)
Comment