Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 297 - Chương 297. Ba Quy Tắc

Chương 297. Ba Quy Tắc Chương 297. Ba Quy Tắc

Lão Triệu sững sờ: “Ô... được! Vậy để tôi báo lại cho ông ấy.”

Tôi tắt máy rồi khóa máy lại.

Cho dù là ai đi nữa thì từ chiều đến tối ngày hôm nay cũng đừng hòng phá đám tôi.

Tiểu Quân bưng salad hoa quả đến phòng khách rồi đặt lên bàn trà, cô ấy nhìn tôi: “Gọi xong rồi à?”

“Ừ!” Tôi đứng dậy: “Cũng không có chuyện gì, lão Triệu nói lão Châu muốn mời em đến xem miếng ngọc bích thời chiến quốc, nhưng không cần xem nữa, miếng ngọc bích đó là thật nhưng bên trong đã bị nứt rồi, thế nên không hợp dùng để luyện ngọc phù được, không thể dùng được nữa. Em đã nói với anh ấy là không đi nữa rồi.”

Cô ấy khẽ mỉm cười: “Vậy ăn cơm thôi.”

Tôi cũng cười: “Được!”

Lúc ăn cơm, cô ấy hỏi tôi: “Hôm đó không phải em nói xử lý việc đó mất một tuần sao? Sao lại xong nhanh thế?”

“Vốn dự liệu sẽ tốn mất khoảng một tuần.” Tôi vừa ăn vừa nói: “Nhưng quá trình xử lý lại thuận lợi hơn so với tưởng tượng, sáng hôm nay Dương Cẩn Ninh đã tỉnh lại rồi, thế nên được về sớm hơn.”

“Vậy giải quyết xong vấn đề phong thủy của Dương gia rồi à?” Cô ấy hỏi.

“Ừ, giải quyết rồi.” Tôi gật đầu: “Về sau Dương gia sẽ không xảy ra chuyện nữa.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cô ấy lột một con tôm to cho vào trong bát của tôi: “Sáng nay chị dâu đã gọi điện đến cho chị, nói xin lỗi chị và muốn chị quay về công ty.”

“Vậy chị nói thế nào?” Tôi hỏi cô ấy.

“Chị nói chị không quay lại nữa.” Cô ấy nói: “Bây giờ như thế này quá tốt rồi, đây mới chính là cuộc sống mà chị mong muốn.”

Tôi buông đũa xuống rồi kéo lấy tay cô ấy: “Tiểu Quân, nói thật chị đã vì em mà từ bỏ đi rất nhiều thứ, thực sự chị không hối hận sao?”

Cô ấy chằm chằm nhìn tôi, mỉm cười bình thản: “Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang(*). Tiền tài và cổ phần đối với chị mà nói chúng cũng chỉ là đám mây khói bay qua trước mắt mà thôi, còn em là độc nhất vô nhị, có em thì chị không bận tâm bất cứ thứ gì.”

(*) Dễ tìm được bảo vật vô giá nhưng khó có được người chồng có tình cảm

Trong lòng tôi bỗng thấy vô cùng ấm áp, tôi cảm động ôm chặt cô ấy vào lòng: “Tiểu Quân...”

Cô ấy nhè nhè vỗ lưng tôi: “Được rồi, ăn cơm thôi, chắc chắn mấy ngày này em không được ăn ngon rồi, ăn nhiều lên.”

“Ừ.” Tôi buông cô ấy ra rồi lau nước mắt ở khóe mi, mỉm cười với cô ấy rồi cầm bát lên tiếp tục ăn cơm.

Cô ấy dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Tôi bỗng nhớ đến chuyện của Khả Nhi: “Đúng rồi, em muốn hết tháng Giêng, bảo Khả Nhi đến bế quan với chúng ta, em dạy cậu ấy pháp thuật.”

“Pháp thuật?” Mắt cô ấy bừng sáng: “Khả Nhi có thể học pháp thuật sao?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Làm việc lần này em phát hiện ra Khả Nhi là một người rất có năng lực, để cậu ấy học chút pháp thuật, về sau khi làm việc thì em có thể yên tâm hơn nhiều.”

“Ừ, nếu như Khả Nhi học được pháp thuật thì quá tốt rồi.” Cô ấy suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Ngô tranh, chị có thể học không?”

Tôi bật cười: “Đương nhiên chị có thể, có điều chị không cần học, chị học thuật số là được rồi.”

“Tại sao chứ?” Cô ấy không hiểu.

“Thuật số, phong thủy, pháp thuật, về bản chất chúng giống nhau, nhưng trên thực tế, sự khác biệt lại rất lớn.” Tôi nói: “Thuật số cần linh tính cực mạnh, pháp thuật đòi hỏi một ý nghĩ thuần túy. Đem ra so sánh, yêu cầu của phong thủy đối với tư chất lại thoáng nhất. Chị có thiên phú về thuật số, nếu muốn học pháp thuật và phong thủy đương nhiên là có thể nhưng chuyện này không cần thiết. Chị không cần dùng thứ này để làm việc kiếm tiền giống như em, thế nên mục đích chị học những thứ này là để hiểu về Đạo. Nếu đã vậy, chị chỉ cần chú tâm vào học thuật số, học được môn này là đủ rồi.”

“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu: “Vậy chị nghe em.”

“Vậy chị đồng ý không?” Tôi hỏi cô ấy: “Khả Nhi bế quan cùng chúng ta.”

Cô ấy nở nụ cười ấm áp: “Em nói xem?”

Tôi cũng cười: “Ừ!”

Cô ấy mỉm cười gắp cho tôi một miếng cá, rồi đút vào trong miệng tôi: “Ăn đi, trẻ con...”

Ngày mùng 2 tháng 2, chúng tôi chính thức bắt đầu bế quan.

Nơi bế quan là ở núi Ngọc Tuyền, bởi vì tôi dạy hai người con gái cùng một lúc thế nên tôi để Tiểu Quân ở trong phòng sách, Khả Nhi ở phòng dành cho khách, còn tôi ở phòng ngủ.

Tôi đề ra ba quy tắc với họ. Thứ nhất phải nghe lời, tôi nói thứ gì thì là thứ đó, không được chống lại, cũng không được hỏi tại sao, thứ hai người nào chú tâm học của người ấy, không được thăm dò nhau, hay trao đổi giao lưu, thứ ba trong thời gian bế quan thì tôi sẽ là người lo việc cơm nước, hai người họ chỉ cần chú tâm vào tu luyện là được, không cần lo cho tôi, cùng không cần phụ giúp tôi.

Hai quy tắc trên còn đỡ. Hai người họ đều tỏ ra không được hiểu cho lắm về quy tắc thứ ba này.

Bình Luận (0)
Comment