Buổi trưa chúng tôi đã về đến Thông Châu.
Lúc dừng xe, Khả Nhi nói với tôi: “Thiếu gia, tôi không đi lên với cậu đâu, bây giờ tôi đi trả xe ở trung tâm tài chính quốc tế luôn.”
“Không cần vội đi trả xe đâu.” Tôi tháo dây an toàn ra: “Lên nhà cùng nhau ăn cơm đã, Tiểu Quân đã nấu xong bữa trưa rồi.”
“Hai người xa nhau đã mấy ngày rồi, tôi không làm bóng đèn đâu.” Cô ngáp một cái rồi nhìn tôi cười: “Tôi đi trả xe rồi quay về nhà đánh một giác, nếu cậu có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
“Cậu mệt như vậy, liệu lái xe có ổn không đấy?” Tôi lo lắng.
Cô vỗ vào ngực mình, tự tin nói: “Yên tâm đi, đi vòng quanh thế giới thì không được, nhưng đi trả cái xe này thôi thì không nhằm nhò gì hết!”
Tôi suy nghĩ: “Vậy được rồi.”
Tôi mở cửa bước xuống xe, đi đến bên cô, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, dặn dò: “Đi trên đường nhớ cẩn thận nhé, đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Ừ.” Cô cười: “Thiếu gia yên tâm, tôi đi đây!”
“Ừ!” Tôi gật gật đầu.
Cô chuyển hướng rồi từ từ khởi động máy.
Sau khi nhìn cô đi khuất xa, tôi mỉm cười bình thản, rồi quay người đi lên lầu.
Đến cửa phòng tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, lập tức có mùi thơm cơm canh sộc vào mũi tôi.
Tôi cố ngửi, ôi thơm quá! Quách Thần Quân đang nấu ăn trong bếp, trên bàn đã bày sẵn bốn món ăn, và đã “tỉnh” sẵn một chai rượu vang đỏ.
Tôi cẩn thận đóng cửa lại, đi đến trước bàn ăn thì thấy có nấm hương xào thịt, cải luộc rưới dầu, tôm to om dầu, và còn có một đĩa cá lăng hấp, sắc hương vị đủ cả, thèm đến mức chảy nước miếng.
Mấy ngày làm việc ở Dương gia, tôi không được ăn những bữa cơm quá thịnh soạn, bây giờ nhìn thấy những món này, bụng tôi lập tức kêu ọc ọc liên hồi.
Tôi nuốt nước bọt, đi đến cửa phòng bếp nhìn vào thì thấy Tiểu Quân đang làm món salad hoa quả sau bữa ăn, nồi canh trên bếp vẫn đang hầm hùng hục.
Tôi đi thật khẽ tiến đến sau lưng rồi ôm chặt lấy cô ấy.
Tiểu Quân giật nảy mình, quay lại nhìn thì thấy tôi, lúc này mới thở thào một cái, hờn trách tôi: “Em làm gì thế? Người dọa người có thể doạ chết được người đấy, em không biết à?”
“Nhớ em không?” Tôi hôn chiếc cổ xinh đẹp của cô.
Cô ấy thở dốc, nhắm mắt lại: “Ngô Tranh... đừng có quấy... chị còn đang nấu cơm...”
Tôi đón lấy hoa quả và con dao gọt hoa quả trên tay cô ấy để sang một bên, xoay người cô ấy lại rồi hôn cuồng nhiệt.
Cô ấy dịu dàng đáp lại tôi, ôm chặt lấy eo tôi.
Chúng tôi hôn nhau say đắm, quấn quýt dính chặt lấy nhau, không thể tách rời.
Đúng lúc này thì tôi có điện thoại.
Tôi mặc kệ, cứ tiếp tục hôn cô ấy.
“Ưm...” Cô ấy khẽ nghiêng đầu: “Nghe điện thoại đi.”
Tôi cười cười bất lực, đành lấy điện thoại ra, thì ra là lão Triệu gọi đến.
“Là lão Triệu.” Tôi nhìn cô ấy.
“Có lẽ là nói chuyện về ngọc.” Cô ấy nói: “Em bắt máy đi, chị làm xong salad thì có thể ăn cơm rồi.”
“Ừ.” Tôi ôm chặt lấy eo thon thả của cô ấy, hôn một cái rồi quay người ra khỏi phòng bếp.
Đến phòng khách tôi ngồi xuống ghế sô pha, nghe điện thoại: “Alo?”
“Thiếu gia, cậu có tiện không?” Lão Triệu hỏi.
“Tiện, anh nói đi.” Tôi nói.
“Là như thế này, lão Châu vừa mới gọi điện đến, ông ấy bảo tôi hỏi cậu ngày mai có thời gian không thì đến chỗ ông ấy xem miếng ngọc.” Lão Triệu nói: “Ông ấy nói sáng ngày kia, ông ấy phải đi ra nước ngoài tham gia hội nghị gì đó, đi khoảng một tháng cơ. Thế nên ông ấy sợ làm lỡ đại sự của cậu, vì vậy muốn trước khi ra nước ngoài sẽ để cậu đến xem miếng ngọc ấy có được không. Cậu ngày mai có rảnh không thế?”
“Rảnh.” Tôi nói: “Trưa ngày mai chúng ta đi.”
“Được!” Anh nói: “Sáng ngày mai tôi đến đón cậu!”
“Không cần, em và Tiểu Quân đi cùng nhau.” Tôi nói: “Chúng ta gặp nhau ở chỗ lão Châu nhé.”
“Vậy cũng được!” Anh ấy mỉm cười: “Vậy bây giờ tôi gọi điện cho lão Châu, bảo ông ấy chuẩn bị.”
“Chuyện này còn phải chuẩn bị thêm thứ gì nữa?” Tôi không hiểu: “Không phải đi xem ngọc thôi sao?”
Anh ấy cười hê hê: “Chỉ xem ngọc thôi thì đâu có được, thế nào cũng phải ăn một bữa nữa! Lão Châu muốn mời cậu bữa cơm lâu lắm rồi đấy, hiếm khi được dịp này, lẽ nào anh ấy lại không chuẩn bị chu đáo?”
Tôi hiểu ra liền bật cười: “Được, vậy anh báo lại cho bác ấy đi.”
“Được!”
Tôi tắt máy đi, đột nhiên có linh cảm, thế nên tôi đã lập tức gọi điện lại cho anh ấy.
“Không cần đi nữa, anh nói với lão Châu là miếng ngọc bích đó thực sự là ngọc bích thời chiến quốc, có điều, đáng tiếc là bên trong đã bị nứt, tôi không thể dùng được.” Tôi nói: “Anh bảo bác ấy đi ra nước ngoài thì cứ đi đi, ngoài ra thì cảm ơn bác ấy giúp em, khi nào có cơ hội sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.”