Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 295 - Chương 295.

Chương 295. - Chương 295. -

Đây là cảm nhận mà tôi chưa từng trả qua từ trước tới nay, cũng không phải công pháp mà tôi đã học qua. Đây là sự va đập tự phát của nguyên quang và kim quang trong trạng thái tôi hoàn toàn nhập tĩnh. Sự va đập này vô cùng thần kỳ, đám khí kim quang đó không ngừng cuồn cuộn, cuối cùng đã biến thành một hình xoay tròn, và đã sinh ra một lực hút mạnh mẽ, khiến cho linh khí trong hơn chục dặm xung quanh đây liên tục bị hút đến bên cạnh cơ thể tôi, tiếp đó khiến chúng hóa thành kim quang rồi tiến vào trong cơ thể...

Dần dần tôi mất đi ý thức.

Không biết bao lâu sau.

Bên tai tôi bỗng có tiếng sét đánh, đùng một tiếng rõ to, tôi vội mở mắt ra.

Khả Nhi vẫn đang chìm trong giấc ngủ, cô xoay người một cái, con mèo trên áo của cô ấy nhìn tôi vô cùng đáng yêu, nó vừa đáng yêu vừa kháu khỉnh bụ bẫm...

Tôi hít một hơi thật sâu, sau khi tỉnh táo trở lại tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã năm giờ sáng.

Cũng có thể nói tôi đã tu luyện được khoảng một canh giờ.

Tôi nhìn hai tay mình, bỗng nảy ra ý nghĩ, kim quang bỗng xuất hiện, cho thấy sức mạnh cuả tôi đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Lúc tôi đang ngây người ra thì điện thoại ở đầu giường reo lên.

Tôi định thần lại, cầm điện thoại lên nhìn, thì ra là Dương Tử Hùng gọi đến.

“Alo, chú à, sao vậy?” Tôi hỏi.

Khả Nhi đã tỉnh, cô lồm cồm bò dậy, nhìn tôi chằm chằm

“Thiếu gia, Cẩn Ninh nó tỉnh lại rồi! Con trai của tôi đã tỉnh lại rồi!” Dương Tử Hùng kích động bật khóc.

“Tỉnh lại rồi thì tốt.” Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ tình hình của em ấy thế nào?”

“Bây giờ nó tỉnh táo lắm, chỉ là rất mệt không có sức lực để nói chuyện thôi.” Dương Tử Hùng vừa khóc vừa nói: “Thiếu gia, cậu là đại ân nhân của Dương gia chúng tôi, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!”

Tôi cười bình thản: “Chú khách sáo rồi, à đúng rồi, chị dâu cháu thế nào rồi ạ?”

“Sảnh Nhi nó không sao, chúng tôi đều rất ổn...”

“Vậy thì tốt.” Tôi nhìn Khả Nhi, rồi nói tiếp: “Chú à, vẫn còn hai ngày nữa, nhất định không được ra khỏi cửa. Chú cũng không cần đến đón tụi cháu, cháu đã nghỉ ngơi rồi, sau khi trời sáng tụi cháu sẽ quay về. Còn chiếc xe này, cháu sẽ bảo Khả Nhi lái đến trung tâm tài chính quốc tế giao lại cho chịdâu.”

“Không, không, chúng tôi phải đến đón cậu!” Dương Tử Hùng vội nói.

“Thực sự không cần đâu chú, trời sáng chúng cháu sẽ về.” Tôi nói: “Chú à, chúng ta không phải người ngoài, không nhất thiết phải khách sáo như vậy đâu.”

“Vậy... vậy đợi qua hai ngày nữa, chúng tôi có thể đi ra ngoài rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé, gọi cả Tiểu Quân đến nữa.” Chú ấy nói.

“Ngô gia chúng cháu có quy định, làm xong việc sẽ không thể ăn cơm uống rượu của nhà chủ.” Tôi nói: “Chú, sau này còn nhiều thời gian mà, thực sự chú không cần phải làm thế này.”

Dương Tử Hùng thấy tôi nói như vậy, chú ấy đành đồng ý: “Vậy được rồi, cảm ơn thiếu gia!”

Tôi mỉm cười: “Được, như vậy chú nhé.”

Tôi tắt điện thoại.

Khả Nhi ngáp một cái rồi hỏi tôi: “Dương Cẩn Ninh ổn rồi à?”

“Em ấy không sao rồi.” Tôi nhìn cô: “Cậu thế nào rồi? Nghỉ ngơi đủ rồi chứ?”

“Ừ!” Cô gật gật đầu: “Sức sống tràn trề!”

Tôi bật cười, đưa tay ra xoa đầu cô: “Đi tắm đi, rồi đi ăn sáng, sau đó chúng ta quay về khu thành phố.”

Khả Nhi cũng mỉm cười: “Ừ!”

Cô ngồi dậy bước xuống giường, rồi đi tắm.

Tôi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Wechat cho Quách Thần Quân: “Em xử lý xong việc rồi, sáng nay em sẽ về nhà.”

Rất nhanh sau đó cô ấy đã trả lời tôi: “Được, để chị ấy đi đón em!”

“Không cần, em và khả Nhi đi thẳng đến nhà ở Thông Châu, chị ấy đến nhà ở đó đợi em là được.” Tôi nói.

“Ừ! Muốn ăn gì nào? Để chị chuẩn bị trước.” Cô ấy hỏi.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp: “Muốn ăn chị...”

Một lúc rất lâu sau cô ấy mới trả lời: “Trẻ con...”

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không nhịn nổi liền bật cười.

Bình Luận (0)
Comment