Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 300.

Chương 300. - Chương 300. -

Ngược lại, cũng chính tại vì thế nhân không quan tâm đến bước này và cũng không thể vượt qua bước này, thế nên đại đa số thầy phong thủy trong nhân gian đều không thể đạt được những tinh hoa của thuật số, họ chỉ học một ít, sơ qua cũng có thể trở thành người có tiếng rồi.

Điều này không thể trách ai cả, bởi vì những thứ tinh hoa đó, người bình thường nghe sẽ đau đầu, người có tư chất tốt hơn thì nghe nhiều cũng sẽ bị đau đầu, người có tư chất tầm trung có thể nghe lâu hơn một chút, chỉ có người có tư chất và thiên phú ở tầm cao nghe vào mới thấy thích thú, ngọt như mía lùi, như đói như khát, quên cả ăn uống.

Lúc bắt đầu tôi có chút lo lắng, sợ Tiểu Quân không thể nghe quá nhiều, sợ cô ấy bị đau đầu.

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra sự lo lắng của tôi là thừa thãi. Cô ấy không những không đau đầu mà càng nghe càng thấy có tinh thần, càng nghe đôi mắt càng bừng sáng.

Thế nên tôi đã thấy yên tâm và giảng cẩn thận chi tiết cho cô ấy.

Bài này tôi giảng mất một ngày, không biết tự bao giờ, trời đã về khuya.

Sau khi giảng xong, Tiểu Quân rất hứng khởi, cô ấy đã say đắm vào trong Thái Cực đồ rồi, không thể thoát ra ngoài được nữa.

“Được rồi, hôm nay giảng như vậy thôi.” Tôi nói: “Ngày mai em sẽ giảng tiếp cho chị, bây giờ em đi nấu mì đã, chút nữa ăn xong thì đi ngủ sớm đi.”

“Chị không muốn ngủ.” Cô ấy nói: “Em giảng tiếp cho chị đi, được không?”

“Không được.” Tôi lắc đầu: “Thuật số không phải kỹ thuật, người không có thiên phú sẽ không học được, người có thiên phú thì một khi đi nghiên cứu sẽ điều động nội khí kinh lạc. Bây giờ mắt chị đã đỏ hết lên cả rồi, đây chính là vũ hỏa quá vượng, nếu như tiếp tục giảng cho chị thì không quá ba ngày chị sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”

“Tẩu... tẩu hỏa nhập ma?” Cô ấy sững sờ.

“Đúng.” Tôi ôm lấy bờ vai của cô ấy, nhìn chân thành: “Cứ học từ từ, chúng ta không cần vội. Bảo bối à, cho dù chị có thiên phú rất cao nhưng chúng ta không thể giải quyết trong chốc lát được. Thuật số âm dương có yêu cầu cực cao đối với linh tính của con người, lượng tiêu hao khi học thứ này cũng lớn vô cùng, không cần gấp gáp, cứ từ học.”

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh cảm xúc của mình, cô ấy gật gật đầu: “Ừ, chị nghe em.”

“Phải như vậy chứ.” Tôi mỉm cười: “Em đi nấu mì đây, chị đi tắm đi rồi xuống ăn nha.”

“Ừ!” Cô ấy gật gật đầu.

Tôi hôn lên trán cô ấy một cái rồi quay người đi ra khỏi phòng sách.

Từ phòng sách đi ra, tôi đến phòng dành cho khách xem tình hình Khả Nhi như thế nào.

Trong căn phòng đó, hỏa quang xung thiên, Khả Nhi vẫn ngồi ngay ngắn ở bên trong trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa, khuôn mặt đỏ lựng, thần thái ung dung hay tay bấm chú Ngũ Lôi rất nghiêm chỉnh, nhưng miệng đã không còn niệm chú nữa mà chuyển sang tâm niệm rồi.

Tôi vui vẻ mỉm cười, không làm phiền cô ấy nữa, tiếp đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay người đi xuống lầu.

Đến phòng bếp tôi nấu hai bát mì rồi cho vào bát của Tiểu Quân thêm hai cái trứng.

Sau khi nấu xong, đợi được một lúc thì Tiểu Quân đi xuống.

Cô ấy mới tắm xong, mái tóc ướt sũng, đôi mắt hơi đỏ, nhưng trông đã tốt hơn nhiều.

“Nào, ăn mì đi.” Tôi nói.

“Ừ.” Cô ấy bước đến ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: “Khả Nhi đâu rồi?”

“Khả Nhi đang luyện công trong trận pháp.” Tôi nói: “Hôm nay cậu ấy không ăn đâu.”

Cô ấy không nói gì chỉ cúi xuống ăn mì.

Tôi vừa ăn vừa quan sát khí trường trên người cô ấy, thần quang trong ấn đường đã trở nên mạnh mẽ, khí trên cơ thể cũng bắt đầu biến động, mặc dù vẻ mặt cô ấy rất điềm tĩnh nhưng nội tâm hoàn toàn đã trở thành thế giới âm dương thái cực rồi.

Điều này là rất bình thường, hồi đó tôi cũng như vậy.

Cô ấy vừa ăn mỳ vừa nhìn Thái Cực đồ, cứ chìm đắm vào suy nghĩ, không còn gắp mỳ ăn nữa.

“Tiểu Quân? Tiểu Quân!” Tôi hét lên.

“A?” Cô ấy bỗng định thần lại: “Sao vậy?”

“Ăn mì.” Tôi nói.

“Ừ.” Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục ăn mỳ.

Một bát mỳ ăn hơn mười phút mà cô ấy lại như người mất hồn mất năm sáu lần.

Sau khi ăn xong, tôi để cô ấy quay về phòng sách nghỉ ngơi.

Tôi biết cô ấy sẽ không ngủ được, nhưng chuyện này không phải điều tôi có thể quản được.

Dù sao tôi chỉ dạy cô ấy mà thôi, chứ không phải tu luyện thay cô ấy.

Sau khi tôi dọn dẹp xong bát đũa, tôi lên lầu bước vào phòng dành cho khách, lại kiểm tra tình hình của Khả Nhi một lần nữa. Sau khi xác định cô ấy không có vấn đề gì, tôi liền quay người quay về phòng ngủ.

Ngày thứ nhất đã kết thúc như vậy.

Buổi sáng ngày thứ hai tôi đi đến phòng sách thì thấy Tiểu Quân vẫn chưa tỉnh, mặt cô ấy gầy đi thấy rõ.

Bình Luận (0)
Comment