Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 301 - Chương 301. Trận Ngũ Lôi

Chương 301. Trận Ngũ Lôi Chương 301. Trận Ngũ Lôi

Tôi bước đến cạnh giường cô ấy, cúi đầu hôn lên môi cô ấy.

Rất nhanh sau đó, cô ấy bị tôi hôn cho tỉnh dậy, nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt long lanh nhìn tôi, trong lòng ấm áp.

Tiểu Quân của tôi đẹp quá.

Tôi không nhịn nổi liền trèo lên giường, ép người cô ấy xuống giường, bắt đầu động tay động chân.

Cô ấy đội nhiên nhớ ra liền hỏi tôi: “Độc dương bất sinh, cô âm bất trường, động lực nguồn của chúng ở đâu? Là thứ gì đã duy trì sự cân bằng này? Là ai đã thúc đẩy sự chuyển biến của mọi thứ?”

Tôi sững lại, động tác của tôi lúc này đã dừng lại, vô cùng ngại ngùng.

“Sao vậy?” Cô ấy chân thành.

Tôi bất lực, chỉ có thể dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nghé sát tai cô ấy: “Là như thế này...”

Tôi bắt đầu giảng cho cô ấy nghe.

Sau khi nghe tôi giảng xong, cô ấy bỗng ngộ ra, hỏi tôi tiếp: “Vậy vô cực tồn tại như thế nào? Nội ngoại tương ứng, vậy rốt cuộc ứng ở chỗ nào?”

“Là như thế này...”

“Thì ra là như vậy... vậy nội cảnh và ngoại cảnh thực sự có thể tương đối và ứng dụng hoàn mỹ như vậy sao? Vậy ví dụ chúng ta đang trong mùa hè nóng nực, có phải cũng có thể đối ứng với nước ngoài, hành tinh bên ngoài, hệ tinh tú bên ngoài, thậm chí cả vũ trụ ngoài kia?”

“Đúng là như vậy...”

“Vậy...”

“Đúng là như vậy...”

...

Hai chúng tôi một người hỏi một người đáp cũng mất hơn tiếng đồng hồ, tôi vẫn cứ nằm bò trên người cô ấy như thế, muốn động tay động chân cũng thấy rất ngại ngùng.

Cuối cùng tôi đã quyết định ngồi phắt dậy: “Được rồi, bắt đầu giảng bài thôi.”

Cô ấy ngồi dậy rồi hưng phất gật dầu cái rụp: “Ừ! Được!”

Đây chính là nghiên cứu thuật số, có thể khiến con người ta quên cả ăn uống, ngay cả chuyện nam nữ cũng chẳng thèm để tâm nữa.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể bình tĩnh lại, giảng giải nghiêm túc cho cô ấy.

Bài học này lại giảng hết một ngày.

Trời đã về khuya, tôi không giảng bài nữa, bảo cô ấy đi tắm, tiếp đó tôi đi đến phòng cho khách để quan sát tình hình của Khả Nhi.

Trong căn phòng đó, Khả Nhi đã nhập tĩnh từ lâu, ngồi trong trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa tay bấm Ngũ Lôi quyết, nhìn tựa như tiểu bồ tát đang ngồi rất khoan thai. Cũng giống như Tiểu Quân, mặt cô cũng hao gầy đi một chút, nhưng lại trông xinh đẹp hơn nhiều.

Tôi lặng lẽ quan sát cô hồi lâu rồi cẩn thận từ từ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Với công sức hai ngày bỏ ra, cô cơ bản đã lĩnh hội thấu đáo được chú Ngũ Lôi và Ngũ Lôi quyết rồi.

“Khả Nhi, làm tốt lắm.” Tôi hiểu ra liền mỉm cười, quay người đi xuống lầu.

Khả Nhi ngồi trong trận pháp đúng bảy ngày, ngồi im như tượng, không nhúc nhích một chút nào.

Chiều tà ngày thứ bảy, tôi lại đến phòng dành cho khách một lần nữa, lặng lẽ quan sát cô.

Mấy phút sau, khí của trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa từ từ suy yếu dần, cuối cùng lại khôi phục được trạng thái cách đây một tuần, Khả Nhi hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra.

Cô lúc này đã khác so với lúc trước.

Khuôn mặt hao gầy, chiếc cổ thanh mảnh hơn, chỉ số các vòng cũng trở nên hoàn mỹ, da dẻ nuột nà, mái tóc cũng dài hơn. Tu luyện là quá trình trở nên hoàn mỹ hơn, câu nói này đã được giải thích một cách hoàn mỹ trên cơ thể hai cô gái này.

Khả Nhi định thần lại rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi... tôi không trụ được nữa...”

Tôi mỉm cười: “Đứng dậy đi.”

Cô đỏ mặt đứng dậy, rồi đi đến cạnh tôi, khuôn mặt đầy tội lỗi: “Tôi muốn kiên trì thêm lúc nữa, nhưng không ngờ được mới có mấy phút thôi mà tôi ngồi không nổi nữa rồi... thiếu gia, có phải tôi kém cỏi lắm không, không thích hợp học pháp thuật?”

Cô ấy cảm thấy rất hổ thẹn.

“Cậu có biết cậu ngồi trong trận pháp bao lâu rồi không?” Tôi hỏi.

“Tôi cảm thấy có được vài phút thôi à.” Cô nói: “Nhiều nhất cũng chỉ được mười mấy phút...”

Tôi đưa tay xoa xoa đầu cô: “Bảy ngày!”

“Hả?” Cô sững sờ: “Bảy... bảy ngày?”

“Đúng.” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Lần đầu tiên nhập tĩnh liền có thể ngồi được bảy ngày, cậu còn lợi hại hơn tôi đấy.”

Một lúc lâu sau Khả Nhi mới định thần lại được: “Thật sự... là bảy ngày sao?”

“Trạng thái nhập tĩnh chính là như vậy.” Tôi nói: “Cậu cảm thấy trôi qua được có mấy phút, vậy có khả năng đã mấy ngày trôi qua rồi, một ngày trên trời bằng ngàn năm dưới đất chính là đạo lý này.”

Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh nước mắt: “Ừ!”

Cô kích động ôm chầm lấy tôi: “Cảm ơn thiếu gia!”

Tôi cười bình thản: “Khả Nhi, tôi không đánh giá sai cậu, cậu quả nhiên là người có năng lực, là người có bẩm sinh về học pháp thuật. Được rồi, bây giờ đi tắm đi, chút nữa thì xuống lầu ăn cơm.”

“Ừ!” Cô gật đầu cái rụp: “Vậy ăn cơm xong, có phải tôi lại tiếp tục tĩnh tọa ở trong trận pháp?”

Tôi nhìn ấn đường của cô: “Không cần nữa, thần quang, nội khí và nguyên quang trong cơ thể cậu đã được kích hoạt rồi, mặc dù chưa được coi là thoát thai hoán cốt, nhưng thể chất của cậu đã mạnh hơn người bình thường. Tiếp theo, cậu nghỉ ngơi ba ngày đi, ba ngày sau, cậu sẽ tu luyện bước tiếp theo.”

Bình Luận (0)
Comment