Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303. Chỉ Tâm Quyết

Chương 303. Chỉ Tâm Quyết Chương 303. Chỉ Tâm Quyết

“Ừ!” Cô gật đầu yếu ớt.

Tôi đứng dậy khi ra hỏi trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa, Khả Nhi đã bắt đầu bấm Ngũ Lôi quyết, phù một tiếng, khí liệt hỏa phía sau lưng cô xung thiên, nuốt chửng cả người cô vào trong.

Tôi quay người lại lặng lẽ quan sát cô một lúc rồi rời khỏi căn phòng.

Đến phòng sách, Tiểu Quân đang tập trung tinh thần xem những bức tranh mà tôi vẽ cho cô ấy trong một tháng, tổng cộng mấy chục bức, mỗi bức đều chằng chịt dày đặc.

Cô ấy nhìn rất chăm chú, rất nhập tâm, ngay cả khi tôi bước vào phòng cô ấy cũng không nghe thấy.

Tôi đến bên Tiểu Quân, một tay giằng lấy bức vẽ trong tay cô ấy.

Cô ấy ngây người: “Sao vậy?”

Tôi không nói gì, xoẹt một tiếng, bức vẽ bị xé thành đôi.

“Ngô Tranh, em...” Cô ấy thất kinh, vội vàng giằng lấy.

Tôi quay người đi, rất nhanh sau đó bức vẽ đó đã bị xé vụn, tôi ném chúng xuống đất.

Cô ấy quỳ xuống đất rầm một tiếng, kinh ngạc nhìn những vụn giấy trên đất: “Em... em...”

Tôi mặc kệ, cầm bức vẽ khác trên ghế xé vụn hết.

“Em đừng! Em làm gì vậy... Ngô Tranh!” Tiểu Quân bật khóc: “Em đừng làm vậy, chị cầu xin em, em làm gì vậy hả?”

Tôi vứt hết đống giấy vụn vừa xé xuống đất.

Cô ấy vô cùng đau lòng, khóc lóc hỏi tôi: “Em làm gì vậy? Em làm gì vậy hả?”

Tôi ôm cô ấy vào lòng: “Bảo bối à, muốn đạt đạo thì đầu tiên phải thoát khỏi những văn tự quỷ quái, chị đã học được những thứ ở trên bức vẽ này rồi, không cần chúng nữa đâu.”

“Nhưng chị vẫn chưa nghiên cứu rõ... chị vẫn chưa nghiên cứu rõ mà, em làm gì vậy hả...” Cô ấy đau lòng gục lên bờ vai của tôi òa khóc nức nở.

Tôi nhẹ nhàng ôm chặt cô ấy: “Yên tâm, chị đã học được chúng rồi, còn về chuyện nghiên cứu rõ thì đừng nói đến chị mà ngay cả ông nội của em nghiên cứu cả đời cũng không dám nói nghiên cứu rõ chúng.”

Tôi buông cô ấy ra rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ấy, nhìn chằm chằm vào cô: “Thuật số là đạo, ở phía trước đại đạo, cho dù thiên phú của chị cao hơn nữa, một khi đã nhập tâm thì cũng giống như rơi vào đầm lầy không thể thoát ra được. Tiểu Quân, nền tảng của chị đã tốt rồi, những thứ này nhớ được bao nhiều thì nhớ, về sau bản thân chị sẽ dần dần ngộ ra, từ từ nâng cao lên. Bây giờ đã đến lúc chúng ta học một chút những thứ thực tế rồi...”

Cô ấy rưng rưng nước mắt, gật gật đầu: “Ừ.”

Tôi mỉm cười: “Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta bắt đầu thôi...”

Ông nội đã từng nói, học thuật thì dễ còn học lý thì khó, thế nên thầy phong thủy trên thế gian này hầu như đều học thuật trước rồi sau đó học lý, học tuần tự như vậy. Nhưng trên thực tế, người học thuật trước đều bị thuật trói chặt lại, muốn thoát ra ngoài là chuyện rất khó.

Rất nhiều người rơi vào cái hố đó thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát ra ngoài.

Tiểu Quân là bạn gái của tôi, đương nhiên tôi phải dạy cho cô ấy những thứ tốt nhất. Về lý của cô ấy đã có nền tảng vững chắc, hiện tại cô ấy có thể học thuật rồi.

Giống như dạy cho Khả Nhi, tôi không hề mang toàn bộ những gì ông nội dạy cho tôi để dạy cho Tiểu Quân, mà tôi cho cô ấy sự lựa chọn. Đó là Chỉ Tâm quyết một loại thuật số thực tế nhất mà lợi hại nhất.

Chỉ Tâm quyết là tinh hoa của bí thuật Ngô gia, ông nội tôi từng nói không được truyền ra ngoài, nhưng ông không nói không cho phép tôi dạy vợ. Mặc dù trong tương lai tôi và Tiểu Quân hữu danh vô thực nhưng cô ấy có thể sinh con cho tôi và bên tôi cả đời, tôi cam tâm tình nguyện dạy cho cho cô ấy Chỉ Tâm quyết.

Có lẽ nếu ông nội biết được cũng sẽ không trách tôi.

Rất nhanh sau đó, cô ấy đã quên đi việc tôi xé mất những bức vẽ của cô ấy, và bây giờ tập trung tinh thần nhập tâm vào bài giảng mới.

Chỉ Tâm quyết không phải dịch lý, mà đó là thuật, thế nên nội dung của nó không quá nhiều.

Bất luận là thuật số hay thứ khác đều được hết, những thứ được chân truyền vẫn luôn vô cùng đơn giản, nhưng chính vì đơn giản mà mới không thể dễ dàng truyền cho người khác được.

Tiểu Quân nhớ được rất nhanh nhưng tự mình vận dụng được thì cô ấy vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước.

“Chị cơ bản đã học được Chỉ Tâm quyết rồi.” Tôi nhìn cô ấy: “Nhớ lấy, đây là tinh hoa của bí thuật Ngô gia, không được ghi lại đâu đấy, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, trong tương lai ngoài con trai của chúng ta ra thì không thể dạy cho bất kỳ người nào.”

“Ừ!” Cô ấy rất chân thành: “Chị ghi nhớ rồi.”

“Vậy thì được.” Tôi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của cô ấy: “Tiểu Quân, anh yêu em!”

Khóe mắt cô ấy đỏ hoe, cô ấy sà đến ôm chặt lấy tôi: “Em cũng yêu anh!”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, lặng lẽ ôm chặt lấy cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment