Ôm nhau được một lúc thì cô ấy buông tôi ra, sau đó đưa ba ngón tay ra chân thành nhìn tôi: “Em xin thề, em tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài những thứ mà anh đã dạy em, cho dù về sau tư chất của con chúng ta không tốt thì em cũng không truyền cho nó. Bí thuật của Ngô gia vĩnh viễn là của Ngô gia, nếu như em làm trái lời thề thì sẽ bị trời phạt, chết không được yên...”
Tôi vội đưa tay che miệng cô ấy lại: “Em nói gì vậy hả! Không cần làm như vậy đâu!”
Cô ấy nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra: “Em chân thành đó! Em biết anh dạy em những thứ này có nghĩa là gì, Ngô Tranh đối tốt với Quách Thần Quân, Quách Thần Quân đều khắc ghi trong lòng, đời đời kiếp kiếp không phụ anh!”
Đôi mắt của tôi ươn ướt, tôi ôm chặt lấy cô ấy, hôn cô ấy thật sâu.
Nếu như cha tôi và chú Hai mà nhìn thấy cảnh này, có lẽ hai người họ sẽ nổi cơn tan bành.
Trong đầu tôi dường như truyền đến tiếng thét đầy phẫn nộ của hai người họ: “Thằng nhóc con kia, bí thuật đó ngay cả bọn ta ông nội cũng dạy, mà mi dám đi dạy cho vợ à? Cháu qua đây, bọn ta tuyệt đối sẽ không đánh chết cháu...”
Mặc kệ họ nghĩ như thế nào, tôi đã tự lập môn phái rồi, chuyện này là do tôi quyết định.
Nghĩ đến đây tôi không khỏi bật cười.
Mặt Tiểu Quân đỏ bừng: “Anh... anh cười gì vậy?”
Tôi nhịn cười không nổi: “Không có gì, không liên quan đến em, anh đang nghĩ đến cha và chú Hai...”
“Hai người họ làm sao?” Cô ấy hỏi.
“Không có gì.” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Tiểu Quân à, anh đi xem Khả Nhi thế nào đã, sau đó sẽ đi nấu cơm, em đi tắm đi, sau đó xuống lầu ăn cơm nhé.”
Cô ấy suy nghĩ: “Em có thể đi xem Khả Nhi không?”
Tôi không cười nữa: “Không phải đã nói rồi sao? Hai người tự luyện của mình, không được trao đổi.”
“Khả Nhi đang ở trong trận pháp, em chỉ muốn đi xem em ấy thôi, đây cũng coi là trao đổi sao?” Cô ấy hỏi.
“Cậu ấy không thể nhìn thấy em học thuật số, em cũng không được đi xem cậu ấy học pháp thuật.” Tôi kéo lấy tay cô ấy: “Anh biết em quan tâm đến cậu ấy, em yên tâm, cậu ấy là người rất có năng lực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: “Ừ.”
Tôi hôn cô ấy một cái rồi đứng dậy rời khỏi phòng sách.
Đến phòng dành cho khách, Khả Nhi ngồi trong trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa, mọi thứ diễn ra rất bình thường, nhìn xuyên qua khí hỏa quang đang cháy hừng hực, có thể thấy khí trường trên người cô đã hình thành một kết giới rất đẹp. Điều này chứng tỏ trận Ngũ Lôi và thần quang của cô đã dung hòa rất tốt với nhau, và chúng bắt đầu vận chuyển dưới xúc tác của câu chú.
Tôi quan sát một hồi rồi lặng lẽ ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại rồi quay người đi xuống lầu.
Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh.
Lúc xế chiều Khả Nhi đã xuất quan.
Bề ngoài của cô không có thay đổi so với cách đây ba hôm, nhưng mắt của cô đã sáng hơn hẳn so với trước đây.
“Cảm thấy thế nào?” Tôi hỏi cô.
“Cảm thấy người rất nhẹ nhõm, ngoài ra thì không có cảm giác gì cả.” Cô nói: “Thiếu gia, có phải tôi làm không được tốt không?”
Tôi bật cười, rồi đưa tay xoa xoa đầu cô: “Không phải, cậu làm cực kỳ tốt, bây giờ cậu đã rất lợi hại rồi.”
“Tôi? Rất lợi hại?” Cô không hiểu, nhìn lại bản thân rồi lại hỏi tôi: “Sao tôi không cảm nhận được?”
“Trận Ngũ Lôi đã dung hòa với cậu làm một, bây giờ cậu có thể điều động khí ngũ lôi bất cứ lúc nào.” Tôi nói: “Chỉ là thời gian cậu tu luyện còn ngắn, khí ngũ lôi vẫn chưa thể hiện ra bên ngoài, nhưng đối với yêu ma quỷ quái bình thường, cho dù trên tay cậu không có một tấc sắt thì vẫn có thể đối phó với bọn chúng.”
Mắt cô bừng sáng: “Thật á?”
“Không tin à? Cậu đi theo tôi.” Tôi quay người đi về phía cầu thang.
Cô lập tức đi theo tôi.
Tôi dẫn cô đi ra khỏi căn biệt thự, đến bên khu cây xanh, ở đó có rất nhiều đại thụ cao ngút trời.
Tôi quan sát kỹ rồi đưa tay ra chỉ một cây cao lớn nhất trong đó: “Cậu đánh nó một quyền đi.”
Khả Nhi không hiểu ý của tôi: “Ò, được.”
Cô đi đến trước cây đó, hít một hơi, vào tư thế rồi một đòn đẹp mắt đập vào thân cây, đánh vào vỏ cây khô bộp một tiếng.
Cây không lay động một chút nào, Khả Nhi đau đến mức nhíu mày lại, nhìn tôi đầy khó hiểu: “Thiếu gia, sao lại phải đánh nó chứ?”
Tôi cười bình thản, đi đến ghé sát vào tai cô, nói nhỏ: “Dùng chú Ngũ Lôi điều khí ngũ lôi tập trung lên tay cậu đi, sau đó đánh thử xem.”
Cô hiểu ra rồi nhìn các cây đó, tập trung tinh thần, chỉ thấy có một luồng khí trắng nhanh chóng ngưng tụ trên tay cô, cô tiến lên phía trước đánh một quyền, một tiếng nổ vang lên, thân cây rung dữ dội, những chiếc lá úa còn sót lại trên cây bay bay sà xuống đất biến thành một trận mưa lá.