Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 305 - Chương 305. Anh Đợi Em

Chương 305. Anh Đợi Em Chương 305. Anh Đợi Em

Khả Nhi ngạc nhiên, cô nhìn tay của mình, không hề bị thương một chút nào: “Đây... đây...”

“Đây chính là khí ngũ lôi.” Tôi nói: “Nếu như thứ cậu đánh không phải là cái cây mà là cục đá thì nó cũng vỡ nát ra rồi.”

Cô nhìn tôi, tiếp đó ánh mắt chuyển sang một hòn đá cách đây không xa, đó là hòn đá ở Thái hồ, lớn vô cùng.

“Thiếu gia, tôi có thể thử không?” Cô hỏi tôi.

“Không được.” Tôi nhặt một viên đá có kích cỡ bằng một viên gạch, rồi đưa cho cô: “Thử với cái này đi.”

“Ừ!” Cô đón lấy rồi tập trung tinh thần, luồng khí trắng lập tức kết lại trên chân phải của cô.

Cô ném viên đá đi, tiếp đó nhanh chóng đuổi theo, cái chân mạnh mẽ, bốp một tiếng, viên đá đó đã bị cô trực tiếp đá cho nát tan.

Khả Nhi đáp xuống đất, hưng phấn nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi thực sự có thể làm được!”

Tôi mỉm cười: “Bây giờ tin chưa?”

“Ừ!” Cô chạy đến, kích động ôm chầm lấy tôi: “Cảm ơn thiếu gia!”

Thực sự không chỉ có cô mà ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Thật không ngờ trận Ngũ Lôi dùng trên người lại có uy lực lớn như vậy.

Nếu biết sớm thì tôi cũng nghịch cái này rồi...

Tôi mỉm cười: “Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, tiếp theo tôi sẽ cho cậu hai loại năng lực. Sau khi bế quan kết thúc, cậu không được tùy tiện đánh nhau với người khác, nếu không sẽ đánh chết người đấy.”

“Ừ!” Khả Nhi ngấn nước mắt, mỉm cười, cô ất gật đầu thật mạnh.

“Còn về yêu ma quỷ quái, chúng ta không được thí nghiệm cái này.” Tôi nói: “Cậu thân thủ tốt, những công sức bỏ ra xứng với khí ngũ lôi, đây mới gọi là như hổ thêm cánh, như hùm thêm vây. Về sau cậu đi theo tôi, tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng không cần lo lắng nữa rồi.”

“Ừ!” Cô ôm chặt lấy tôi: “Thiếu gia, tôi yêu cậu!”

“Tôi cũng yêu cậu.” Tôi khẽ mỉm cười: “Được rồi, chúng ta quay về thôi.”

“Ừ!’ Cô mỉm cười, lấy tay lau đi những giọt nước mắt.

Quay người đi được vài bước thì cô bỗng hỏi tôi: “Thiếu gia trận Ngũ Lôi lợi hại như vậy nhưng sao cậu lại không dùng nó?”

“Tôi có cơ duyên của tôi.” Tôi mỉm cười với cô: “Về sau cậu sẽ hiểu thôi.”

Cô mỉm cười: “Ừ!”

Tôi không nói gì thêm liền dẫn cô ra khỏi khu cây xanh.

Sau khi quay về căn biệt thự, Tiểu Quân đã ở dưới lầu, cô ấy thấy chúng tôi từ bên ngoài quay về, đôi mắt sáng bừng lên: “Khả Nhi thành công rồi à?”

“Ừ.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Em thử bói xem, vừa nãy Khả Nhi đã làm gì?”

Tiểu Quân vô thức bấm tay bói, cô ấy không khỏi sững sờ: “Em ấy vừa đánh một cái cây, sau đó đá nát một viên đá?”

Khả Nhi sững sờ, nhìn tôi: “Thiếu gia, chị Tiểu Quân, chị ấy...”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Không sai, hai người có thể xuất quan rồi...”

Việc tu luyện không thể một lúc học quá nhiều, hai cô gái của chúng ta tu luyện cũng đã có thành quả nhất định, cũng nên để hai người họ nghỉ ngơi thôi.

Buổi trưa ngày thứ hai, hai cô gái cùng nhau vào bếp, họ làm lẩu, nói phải khao ông thầy là tôi đây. Tôi vui vẻ nhận lời, tôi đã quen với tài nấu nướng của Tiểu Quân, không biết tự bao giờ mà sự thèm khát ăn uống của tôi được nâng lên cao như vậy. Trong hơn một tháng bế quan, mỗi ngày tôi chỉ nấu một bữa cơm, bát canh nhạt, ăn vô cùng thanh đạm.

Đúng là nên bổ sung ít dinh dưỡng rồi.

Mặc dù đã xuất quan nhưng chúng tôi đã quen với tiết tấu cuộc sống trong thời gian bế quan, thế nên lúc ăn cơm chúng tôi lại nói đến chuyện tu luyện.

“Thứ Khả Nhi học là thuật Ngũ Lôi, sau khi xuất quan, cậu chỉ cần sử dụng thường xuyên thì cũng được coi là đang tu luyện rồi.” Tôi nhìn sang Tiểu Quân: “Tiểu Quân, em thì khác, bây giờ em phải tĩnh tâm, thậm chí là phân tâm đi.”

“Tại sao chứ?” Cô ấy không hiểu.

“Bởi vì thứ em học là thuật số.” Tôi giải thích: “Học thuật số và tu Đạo giống nhau, bắt buộc phải tiến vào trong tu luyện, tiếp theo phải thoát ra. Tháng tiếp theo này, anh sẽ không làm gì hết, chỉ nói chuyện cùng em thôi, cùng nhau nói chuyện thuật số, đợi đến khi tâm trí em hoàn toàn thoát ra khỏi thuật số rồi, thực sự đã bình tĩnh trở lại, thì lúc đó mới được coi là em đã xuất quan.”

“Thiếu gia nói đúng đấy.” Khả Nhi mỉm cười với Tiểu Quân: “Em ăn cơm xong sẽ đi về luôn, hai người cứ yên tâm mà tu luyện, đợi khi nào Tiểu Quân xuất quan rồi em sẽ quay lại.”

“Chuyện này...” Tiểu Quân có chút do dự: “Thực ra cũng không sao cả, em cứ ở đây thêm vài ngày nữa đi, chúng ta cùng nhau tâm sự...”

“Ha ha ha, tỷ tỷ ơi, tỷ tha cho em đi.” Khả Nhi vừa cười vừa nói: “Chị không biết chứ, những lúc em đi ra ngoài làm việc với thiếu gia ấy, cậu ấy thường nói với em, aizz nếu như có Tiểu Quân ở đây thì tốt quá, aizz, cậu nghe không hiểu à... nếu như không phải em mặt dày thì sớm đã bị đả kích xấu hổ không biết chui đi đâu rồi. Thuật số cần linh tính, em là người thường, linh tính không đủ, em không góp vui được với chị đâu. Hơn nữa, em ở đây làm phiền hai người đã lâu rồi, mỗi ngày thiếu gia đều dạy cho hai chúng ta, cậu ấy cũng vất vả lắm rồi. Bây giờ em cũng đã xuất quan, cũng đến lúc quay về với mẹ em thôi, bọn chị cũng thư thái hưởng thụ thế giới hai người đi, như vậy tốt đẹp biết bao...”

Bình Luận (0)
Comment