Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 306 - Chương 306.

Chương 306. - Chương 306. -

“Bọn chị...” Tiểu Quân nhìn tôi một cái, cô ấy liền đỏ mặt.

Tôi hiểu ra liền bật cười, dặn dò Khả Nhi: “Sau khi quay về thì không được đánh nhau đâu đấy, mỗi ngày đều phải kiên trì luyện công, biến nó thành thói quen.”

“Cậu yên tâm!” Khả Nhi nói: “Tôi thích cảm giác này, đã nghiện nó từ lâu rồi.”

“Vậy thì tốt.” Tôi bưng trà lên: “Lần này uống nước, lần sau uống rượu, hai vị mỹ nữ, cạn ly!”

“Cạn ly!” Hai người con gái cầm cốc lên chạm cốc với tôi rồi một hơi uống sạch.

Sau khi uống xong chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.

Chúng tôi là người một nhà, cảm giác này thật tuyệt.

Ăn cơm xong, Khả Nhi giúp Tiểu Quân thu dọn bát đũa, sau đó đi về luôn.

Tiểu Quân hãm một bình trà, sau đó chúng tôi ngồi ở phòng khách và bắt đầu tám chuyện.

Nói là tám chuyện, nhưng thực ra là nói chuyện về tinh hoa của thuật số, đều là những thứ mà những người bên ngoài kia dùng tiền không cầu được. Chúng tôi vừa uống trà vừa nói chuyện, không biết tự khi nào màn đêm đã buông xuống.

Tiểu Quân nhìn sắc trời bên ngoài, đột nhiên cô ấy không nói nữa.

Tôi uống hết cốc trà rồi đặt xuống, đi đến bế cô ấy lên lầu.

Cô ấy rất căng thẳng, mắt nhắm tịt lại, lặng lẽ ôm chặt lấy tôi.

Tôi bế cô ấy đi vào phòng ngủ chính và đặt cô ấy xuống giường, nhẹ nhàng ép lên người cô ấy, bắt đầu sờ soạng.

Lúc này, cô ấy bỗng mở mắt ra, giọng yếu ớt hỏi tôi: “Ngô Tranh, em sẽ là người phụ nữ đầu tiên của anh phải không?”

Tôi sững lại: “Em... ý em là sao?”

Cô ấy nhìn tôi say đắm, ánh mắt có chút phức tạp, muốn nói nhưng lại thôi.

Tôi đã hiểu ý của cô ấy.

Tôi trầm mặc một lát, cúi đầu hôn chặt môi cô, tiếp tục làm những việc nên làm.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.

Tôi mò lấy điện thoại và tắt giùm cô ấy, nhưng tôi vô thức nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, là Đỗ Lăng.

Tôi do dự.

Cô ấy nhẹ nhàng xoa tóc tôi, mỉm cười dịu dàng, rồi ngồi dậy nghe máy: “Alo? Giám đốc Đỗ ạ? Chị có chuyện gì sao? Vâng... không sao không sao, em sẽ nói với anh ấy, dạ vâng.”

Cô ấy tắt máy, rồi nhìn tôi: “Giám đốc Đỗ nói đã gọi điện cho anh nhưng anh tắt nguồn rồi, chị ấy hỏi bây giờ anh có tiện không, có chuyện muốn nói với anh đấy.”

Tôi mặc kệ, đưa tay ra tháo cúc áo của cô ấy ra: “Chuyện lớn động trời thế nào đi chăng nữa thì cũng phải đợi chúng ta làm xong chuyện này đã, đêm này có nói gì đi nữa thì anh cũng phải có được em!”

Cô ấy mặt đỏ bừng ấn chặt tay tôi: “Đừng bướng nữa, nhất định chị ấy có chuyện...”

“Anh cũng có chuyện!”

“Em nói thật đấy...”

“Anh cũng nói thật!”

Cô ấy bất lực ôm chặt lấy tôi: “Anh đừng bướng nữa được không? Đối với chúng ta đây đều là lần đầu tiên, lẽ nào anh thực sự muốn... thực sự muốn nó diễn ra như thế này sao?”

Tôi bình tĩnh trở lại: “Bây giờ anh sẽ gọi điện cho chị ấy trước, chút nữa tiếp tục ha.”

Cô ấy cạn lời.

“Quyết định như thế nhé!” Tôi bò dậy, cầm điện thoại lên mở máy.

Cô ấy đỏ mặt, sà đến lặng lẽ ôm lấy tôi.

Tôi ôm cô ấy vào trong lòng, rồi hôn lên chóp mũi, đang định tiếp tục thì Đỗ Lăng gọi đến.

Tôi đành hắng giọng rồi nói: “Alo. Chị à, sao thế?”

“Chuyện trước tết chị đã nói với em ấy, bây giờ em có thời gian không?” Đỗ Lăng hỏi.

Tiểu Quân đang nằm trong lòng tôi bỗng nhíu mày, vội vàng buông tôi ra rồi xuống giường đi giày vào, nhanh chân bước ra ngoài.

Tôi sững lại: “Ây...”

“Sao vậy? Không tiện à?” Đỗ Lăng nói: “Chị cũng biết muộn thế này rồi mà lại gọi điện cho em thì không phải lẽ, không sao, nếu như em không tiện thì đợi qua khoảng thời gian này đã.”

Tôi định thần lại, hắng giọng: “Chị ơi, bây giờ em đang bế quan, còn một tháng nữa mới xuất quan, chị xem có đợi được không?”

“Được, không thành vấn đề!” Chị ấy rất vui vẻ: “Vậy chúng ta hứa rồi đấy nhé, sau một tháng nữa, chị sẽ gọi điện thoại cho em đấy.”

“Vâng!”

“Vậy không làm phiền em với Tiểu Quân nữa.” Chị ấy bật cười: “Hai người nghỉ ngơi đi ha.”

Tôi đỏ mặt: “Cảm ơn chị, chị cũng nghỉ ngơi cho sớm.”

Tắt máy xong, tôi suy nghĩ rồi tắt nguồn.

Một tháng bế quan này, hầu hết thời gian tôi đều để máy ở trạng thái tắt nguồn, mục đích chính là vì sợ người khác làm phiền. Hôm nay hai người họ xuất quan nên họ đã mở máy hết, chỉ có tôi là vẫn tắt nguồn. Thật không ngờ Đỗ Lăng sẽ gọi điện cho Tiểu Quân.

Điều mấu chốt là chị ấy gọi điện đúng vào lúc đặc biệt thế này.

Tôi trút một hơi dài, trong lòng nghĩ bây giờ có thể yên tâm rồi.

Đợi được một lúc thì Tiểu Quân quay lại với khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín.

“Em đi đâu vậy?” Tôi hỏi.

“Em... cái đó đến rồi...” Cô ấy ngại ngùng nhìn tôi.

Tôi ngây người: “Cái đó? Đến rồi?”

Cô ấy gật gật đầu.

Tôi mỉm cười bất lực: “Được rồi, sức khỏe quan trọng hơn...”

Cô ấy bước đến, nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi, chân thành nói: “Ngô Tranh, sớm muộn gì em cũng là của anh, không cần nóng vội, được không?”

Tôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy cô ấy: “Được, anh không gấp gáp nữa, tháng này chúng ta tiếp tục bế quan nhé...”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng, nâng khuôn mặt tôi lên rồi hôn tôi say đắm.

Bình Luận (0)
Comment