Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 307 - Chương 307. Tài Liệu Tuyệt Mật

Chương 307. Tài Liệu Tuyệt Mật Chương 307. Tài Liệu Tuyệt Mật

Sau một tháng, hai chúng tôi đã chính thức xuất quan.

Lúc này, Tiểu Quân đã thuận lợi sử dụng chỉ tâm quyết, cũng được coi là thuần thục, điều quan trọng nhất là cô ấy có thể khống chế bản thân, sẽ không bị dao động mà tùy ý gieo quẻ.

Cần phải biết đại đa số nhưng người học thuật số đều bế tắc ở cửa quan này, có rất nhiều người đã dừng lại ở đây mà không thể tiếp tục tiến lên phía trước, thậm chí những kỹ năng tu luyện trước đó cũng bị hủy hoàn toàn.

Tôi từ nhỏ đã học thuật số, thế nên qua được cửa quan này là chuyện không hề khó. Nhưng Tiểu Quân thì khác, sau thành niên cô ấy mới học, nhưng chỉ cần thời gian một tháng thôi mà cô ấy có thể qua được cửa quan này thì có thể thấy thiên phú của cô ấy tốt thế nào.

Bấm thời gian của Đỗ Lăng rất chuẩn, đúng vào ngày thứ hai chúng tôi xuất quan thì chị ấy lại gọi điện đến.

Nhưng lần này ngữ khí của chị ấy trở nên vô cùng cấp bách.

“Ngô Tranh, bây giờ em có thể giúp chị được chưa?” Chị ấy hỏi: “Bên đó xảy ra chuyện rồi, bây giờ rất rắc rối, nếu làm không tốt thì mất hơn chục mạng người đấy, em trai à, chị biết em bận nhưng chuyện này thực thực sự không thể kéo dài được nữa.”

“Chị à, chị đừng quá lo lắng, em và Tiểu Quân sẽ đến chỗ chị luôn bây giờ.” Tôi nói: “Chúng ta gặp nhau rồi nói.”

“Được! Vậy chị đợi hai đứa.” Cuối cùng chị ấy cũng thở phào một cái.

Tôi tắt điện thoại rồi nhìn Tiểu Quân: “Đến Đỗ gia thôi.”

Tiểu Quân gật đầu: “Ừ!”

Chúng tôi ngồi lên xe và lái xe về hướng núi Tiểu Thang.

Buổi trưa, chúng tôi đến căn biệt thự của Đỗ gia, Đỗ Lăng mời chúng tôi vào phòng sách, rồi đóng cửa lại, tiếp đó mở máy chiếu lên cho chúng tôi xem một phần tài liệu tuyệt mật.

Những bức trình chiếu đó là tài liệu có liên quan đến khu vực Tần Lĩnh phía Tây Nam, một Vương thành thời cổ đại hoang tàn đổ nát.

Tôi không khỏi sững sờ khi nhìn những bức ảnh đó.

“Cách đây ba năm, bọn chị đã phát thiện được đống hoang tàn đổ nát này trong mạch núi Tần Lĩnh. Hồi ấy nơi đó hoàn toàn bị bao phủ bởi cánh rừng nguyên sơ.” Đỗ Lăng nói: “Khu vực mà bọn chị chụp được là bọn chị đã mất hơn hai năm xử lý khai phá ra đấy. Theo như đánh giá thì đây chỉ xấp xỉ một phần mười đống hoang tàn đổ nát của Vương thành thôi, nó thuộc khu vực cúng tế của Vương thành.”

Tiếp đó chị ấy chuyển sang bức ảnh khác, nó được phóng to lên, trông khá chi tiết, dùng đường kẻ để khoanh ba khu vực A B C trên bức tranh.

“Bọn chị đã nghiên cứu, nhân viên có thể đi vào khu A và khu B, nhưng đi sâu vào hơn nữa thì khu C lại giống như một cấm địa, nhân viên của bọn chị hoàn toàn không thể đi vào trong.” Chị ấy nói.

“Tại sao lại không thể vào được?” Tôi hỏi.

“Có lẽ đó là một cái miếu thần hoặc mộ của vua chúa.” Chị ấy nói: “Nhân viên đã thử mấy lần rồi nhưng mỗi lần vào trong đó đều bị lạc đường, quanh quẩn trong đó mấy ngày rồi bị quay lại khu B, từ đầu đến cuối đều không thể tiến về phía trước.”

“Đó là một cái điện thần.” Tiểu Quân nói: “Trong đó có đồ vật.”

Tôi vẫn điềm tĩnh, ra hiệu cho Đỗ Lăng tiếp tục nói.

“Hai năm trở lại đây, chị đã đổ vào dự án này 1,6 tỷ.” Đỗ Lăng bước đến ngồi xuống, tay cầm theo túi hồ sơ, chị ấy nhìn chúng tôi: “Cách đây khoảng hai tháng, cấp trên đã chú ý đến chuyện này, họ đã điều người đến bàn chuyện với chị, nói rằng giao phó cho tập đoàn của chị bí mật thăm dò đống hoang tàn đó, họ còn hỗ trợ vốn. Người đó đã đưa cho chị những tài liệu này, bảo là nó có thể rất có ích, bọn em xem đi.”

Tôi đón lấy rồi mở túi hồ sơ ra, bên trong có hơn mười tờ tư liệu, góc trên bên trái có đánh dấu chữ “tuyệt mật” màu đỏ rất nổi bật.

Tôi lấy những tờ tư liệu ra rồi nhìn kỹ.

Tờ thứ nhất là một bài báo cáo tổng kết, có tên là “bài báo cáo nghiên cứu liệu nước Khiếu Vũ cổ có thực sự tồn tại” tôi nhìn một cái rồi tiếp tục xem những tư liệu phía sau, có ảnh sao chụp sách cổ, có cả những bức ảnh khảo cổ, tất cả những tư liệu này đều liên quan đến người Khiếu Vũ được đề cập trước đó.

“Người Khiếu Vũ...” Tôi nhìn Tiểu Quân.

“Em có thể xem không?” Tiểu Quân hỏi Đỗ Lăng.

“Được chứ.” Đỗ Lăng nói.

Tôi đưa ngay tư liệu cho Tiểu Quân: “Em xem đi.”

“Người Khiếu Vũ là một dân tộc thần bí phía Tây Bắc thời cổ đại, trong chính sử không ghi chép lại.” Đỗ Lăng nói: “Nhưng trong những phát hiện khảo cổ của hai thời đại Hạ Thương thì những người nghiên cứu đã phát hiện được tên của nước cổ này. Sau khi tổng hợp lại những tư liệu phân mảnh khác nhau, về cơ bản có thể đưa ra một vài kết luận. Thứ nhất, nước Khiếu Vũ nằm ở khu vực núi Tần Lĩnh phía Tây Nam, vào thời kỳ đầu của triều Hạ, đây là một dân tộc khá lớn mạnh. Thứ hai, người Khiếu Vũ có cánh trên lưng, tiếng hét động trời, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Thứ ba, trong rất nhiều văn tự chữ giáp cốt và trên đồ đồng đều có ghi lại người Khiếu Vũ có phép thuật thần kỳ có thể khiến người ta hồi sinh từ cõi chết...”

Bình Luận (0)
Comment