“Hồi sinh từ cõi chết?” Tôi bỗng có linh cảm.
“Đúng.” Đỗ Lăng nhìn tôi: “Hồi sinh từ cõi chết.”
Tôi im lặng, quay đầu nhìn Vương thành trên màn hình, dường như đã hiểu ra.
Đối với những người có quyền cao chức trọng, tiền tài, gái đẹp và quyền lực đều đã không quan trọng. Đối với bọn họ, còn có thứ gì có sức hút hơn hồi sinh từ cõi chết chứ?
Người Khiếu Vũ cổ có được năng lực này hay không thì chuyện đó không hề quan trọng, đối với cấp trên mà nói, bọn nó vẫn có một tia hy vọng và không hề muốn từ bỏ.
Trường sinh đều là những ham muốn của con người, càng là người có địa vị cao thì họ càng muốn như vậy.
“Cấp trên cho rằng đây có thể là tàn tích còn lại của nước Khiếu Vũ cổ, bọn họ hy vọng chị đến đó khám phá ra bí mật này, là như vậy sao?” Tôi hỏi Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng nhìn màn hình: “Ý của người đó là giao phó cho bọn chị đến thăm dò đống tàn tích đó, và bọn họ sẽ hỗ trợ vốn. Nếu thành công thì trong tương lai dự án đó sẽ được hợp tác phát triển công khai. Còn nếu không thành công thì chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, và đó hoàn toàn là hoạt động thương mại thuộc về tập đoàn của chị, cũng không cần bọn chị gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.”
Chị ấy ngập ngừng: “Cấp trên rất coi trọng chuyện này, họ đã chuyển số tiền 2 tỷ vào tài khoản của bọn chị.”
Tôi gật gật đầu: “Hiểu rồi...”
Tiểu Quân xem xong tư liệu rồi cất gói cẩn thận đưa lại cho Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng đón lấy rồi đặt lên ghế trà: “Năm ngoái chị đã nói chuyện với em, vốn là muốn mời em đi xem thế nào, làm rõ rốt cuộc tại sao bọn chị không thể đi vào khu C. Bởi vì khu C này rất dị thường, nếu như không thể tiến vào thì chị bắt buộc phải dừng lại lập tức, không thể đầu tư tiền vào đó nữa. Nếu không dự án này sẽ bị lỗ vốn mất. Nhưng bây giờ, tính chất của sự việc này đã thay đổi. Cách đây một tháng, cũng là lúc mà chị gọi cho em lần trước ấy, người đó lại điều ba chuyên gia cấp bảo vật quốc gia đến chỗ bọn chị, và đã cùng với người bên chị tổ hợp thành một đội khảo sát khoa học, một lần nữa đi vào khu C. Tối hôm đó chị gọi cho em là muốn hỏi nếu như em tiện thì mời em đi cùng bọn chị, có em ở đó thì chị cũng yên tâm hơn nhiều. Nhưng mà lúc đó em không tiện nên chị cũng hông nói nữa.”
“Đã xảy ra chuyện với những người đó à?” Tôi hỏi.
Đỗ Lăng thở dài: “Sau khi bọn họ đi vào khu C thì bị mất liên lạc, có thể liên lạc bằng điện vô tuyến nhưng lại không có ai hồi đáp. Đợt trước bọn chị có điều người đi vào đó, nếu như bị lạc đường gì nhiều nhất là sáu ngày sẽ có người trở ra. Nhưng tính đến ngày hôm nay, bọn họ đã vào trong đó mười bốn ngày rồi, tựa như bốc hơi biệt tăm vậy. Hơn nữa, ngày thứ hai bọn họ vào trong đó liền xảy ra điều dị thường. Trên không, sương bao phủ dày đặc, ngay cả vệ tinh viễn thám đều không thể xuyên qua lớp sương mù đó, chuyện này vô cùng kỳ quái.”
Chị ấy vừa nói vừa cầm điều khiển lên, liền một lúc chuyển đi mười mấy slide trình chiếu: “Đây là bức ảnh vệ tinh từ lúc sương mù xuất hiện cho đến hôm nay, các em nhìn đi, khu C hoàn toàn bị bao phủ kín.”
Tôi nhìn bức ảnh ở trên màn hình, thực sự phía trên không của khu C là một lớp trắng xóa, không thể nhìn thấy thứ gì.
Đỗ Lăng nhìn tôi: “Ngô Tranh em có thể nói cho chị biết rốt cuộc đống hoang toàn đổ nát này có liên quan đến người Khiếu Vũ không?”
Tiểu Quân cũng nhìn về phía tôi đợi câu trả lời.
Tôi hít một hơi thật sâu, không biết nói thế nào.
Thấy tôi không nói gì, Đỗ Lăng liền hiểu ra.
“Em không cần kiêng dè gì cả.” Chị ấy nhìn tôi: “Bí mật này chỉ có ba người chúng ta biết thôi, chị tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu.”
Tiểu Quân đứng dậy: “Hay là để em lánh mặt một lúc.”
“Em là vợ của cậu ấy, lánh mặt gì chứ? Ngồi xuống đi.” Đỗ Lăng nói.
Tiểu Quân đỏ mặt, rồi nhìn sang tôi.
Tôi lặng lẽ gật gật đầu.
Cô ấy hắng giọng, đành ngồi xuống.
“Thực sự không tiện nói sao?’ Đỗ Lăng hỏi tôi.
“Nơi đó thực sự là Vương thành của người Khiếu Vũ.” Tôi nói: “Nhưng bí mật ở đó không thể để người bên trên biết được.”
“Tại sao?” Chị ấy không hiểu.
“Bởi vì bọ họ không phải người bình thường, bọn họ là tộc yêu.” Tôi điềm tĩnh nói.
Đỗ Lăng bỗng sững sờ: “Tộc... tộc yêu?”
“Đây chính là nguyên nhân mà em không muốn nói.” Tôi mỉm cười bất lực: “Chị, có phải là đã đảo lộn nhận thức của chị rồi không?”
Đỗ Lăng bình tĩnh trở lại: “Không... không sao, em tiếp tục nói đi.”
“Bọn họ không phải người bình thường mà là hậu duệ của tộc yêu.” Tôi nhìn bức ảnh trên màn hình: “Thế nên bọn họ có thể hồi sinh từ cõi chết, điều đó không có gì kỳ lạ.”