“Vậy ý của em là bọn họ có thể, nhưng... con người lại không thể?” Đỗ Lăng hỏi.
“Đúng.” Tôi quay đầu nhìn chị: “Thế nên đi thăm dò bí mật của bọn họ không những không có ý nghĩa gì, mà nếu làm không tốt thì sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Ví dụ như?” Tiểu Quân hỏi.
“Ví dụ như đám mây ở khu C.” Tôi chỉ vào bức ảnh đó và hỏi Đỗ Lăng: “Chị, có phải ba chuyên gia cấp bảo vật quốc gia đã mang theo thứ gì vào trong đó không?”
“Chuyện này...” Chị ấy lắc đầu: “Chị cũng không rõ nữa...”
“Bọn họ mang theo một cái gương đồng.” Tiểu Quân nhìn bức ảnh, đột nhiên nói ra.
Đỗ Lăng ngây người: “Sao em biết được?”
Tiểu Quân có chút ngượng ngùng: “Em... em nghe thấy câu nói vừa nãy của chị, em bỗng vô thức nghĩ ra... em cũng không biết có đúng hay không...”
“Em nói rất đúng.” Tôi tiếp lời: “Có một ông già tóc bạc trong số ba người chuyên gia đó đã mang theo một cái gương đồng thời Thương.”
“Các... các em...” Đỗ Lăng giật mình nhìn tôi, hệt như mới quen biết chúng tôi vậy.
“Chị, chị đừng thất kinh như vậy.” Tôi mỉm cười bình thản: “Tấm gương đồng đó chính là do Vũ Đinh vua thời Thương tự tay đặt vào trong quan quách của hoàng hậu Phụ Hảo của ngài ấy. Phụ Hảo là hoàng hậu mà Vũ Đinh sủng ái nhất, và cũng là chiến tướng đắc lực nhất của ngài, về sau bà ấy vì khó sinh mà chết. Vua Thương đau lòng vô cùng, lúc đó đúng lúc có Quỷ Phương quốc đến tiến cống, bọn họ đã dâng lên vua Thương chiếc gương đồng Khiếu Vũ. Vũ Đinh biết người Khiếu Vũ có khả năng hồi sinh từ cõi chết, thế nên đã đặt chiếc gương đồng đó vào trong quan tài của Phụ Hảo, ngài ấy hy vọng Phụ Hảo có thể hồi sinh từ cõi chết. Về sau, Phụ Hảo đã chết mấy ngày rồi mà vẫn không có dấu hiệu sống lại, lúc này đã hạ táng quan quách của bà ấy, thế nên chiếc gương đồng đó đã thành đồ tùy táng của Phụ Hảo.”
“Sao em lại biết rõ điều này như vậy?” Đỗ Lăng cảm thấy khó tin: “Giống như là em đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện vậy... quẻ của thầy phong thủy có thể xem được đến mức này sao?”
Thực sự những điều này hoàn toàn không phải do tôi tính toán mà tôi chỉ biết thế thôi.
“Thuật số phong thủy, quỷ thần khó thoát.” Tiểu Quân tiếp lời: “Thuật số của Ngô Tranh là được chân truyền từ ông nội, hồi đó ông nội anh ấy được gọi là Mai Hoa Thánh Thủ, cả đời chưa từng xem sai. Thế nên giám đốc Đỗ không phải thất kinh như thế, bình thường Ngô Tranh không thích bói quẻ, là bởi vì anh ấy hiểu được quý trọng bản thân, cố gắng giữ lại để dùng quẻ vào những lúc quan trọng. Anh ấy có bản lĩnh có thể nhìn ra những điều này thì cũng không phải điều kỳ lạ gì.”
Qua lời giải thích của cô ấy, Đỗ Lăng liền hiểu ra.
“Em thực sự là một bảo bối, luôn luôn khiến người khác thấy bất ngờ.” Đỗ Lăng hiểu ra liền mỉm cười, tiếp đó nhìn Tiểu Quân: “Em gọi chị là gì cơ?”
“Em?” Tiểu Quân sững lại: “Em gọi chị là giám đốc Đỗ ạ...”
“Về sau đừng gọi như thế nữa, nghe xa lạ quá.” Đỗ Lăng nói: “Gọi là chị giống như Ngô Tranh đi.”
“Cái này... có phù hợp không?” Tiểu Quân ngập ngừng.
“Có gì không phù hợp? Cậu ấy là em trai của chị, em là vợ của cậu ấy, gọi chị là chị là điều không thể sao?” Đỗ Lăng nói: “Quyết định như vậy đi.”
Tiểu Quân đỏ mặt: “Cảm ơn chị.”
“Chuẩn rồi đấy.” Đỗ Lăng mỉm cười, tiếp đó nhìn sang tôi: “Ngô Tranh, nếu người Khiếu Vũ là tộc yêu thì có phải chị không nên tiếp tục thăm dò khu hoang tàn đó?”
“Khai phá nơi đó với mục đích kinh doanh thì có thể.” Tôi nói: “Bên trên cũng không không yêu cầu bắt buộc chị phải đạt được kết quả từ vụ này. Không phải bọn họ đã nói rồi sao? Nếu thành công thì hợp tác khai phá, còn không thành công thì cũng không cần gánh chịu trách nhiệm. Đã như vậy rồi thì chị không nhất thiết phải dừng công việc lại.”
“Chị hiểu rồi.” Chị ấy hiểu ra: “Bây giờ đội khảo sát khoa học đã bị kẹt trong khu C, em có thể cứu bọ họ không? Còn về dự án này có thể tiếp tục tiến hành hay không thì không còn quan trọng nữa, nhưng nhất định người trong đội khảo sát khoa học không được xảy ra chuyện. Đó là mười mấy mạng người đấy!”
Tôi trầm tư giây lát: “Em có thể thử.”
Tiểu Quân kéo lấy tay tôi: “Bên trong đó có yêu quái đấy!”
“Anh biết.” Tôi nắm lấy tay cô ấy: “Trong đó không chỉ có yêu quái mà còn có đại trận phong thủy, nó rất nguy hiểm. Nhưng trong đó có mười mấy mạng người, thế nên anh phải đi thử xem sao. Nếu không, một khi ba chuyên gia cấp bảo vật quốc gia đó có mệnh hệ gì thì chuyện làm ăn về sau của chị ấy không được suôn sẻ nữa.”
Đỗ Lăng thở phào một cái: “Ngô Tranh...”
Tôi mỉm cười với chị: “Chị, không cần nói nữa, em nhận giải quyết vụ này!”
Đỗ Lăng mỉm cười yên lòng, đôi mắt long lanh nước mắt: “Em trai tốt, chị cảm ơn em rất nhiều...”
Nói đến đây, Tiểu Quân cũng đành im lặng.