“Em có thể đi cùng anh không?” Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng: “Em không yên tâm...”
“Đây không phải đi nghỉ mát, nếu em đi theo, anh còn lo lắng hơn.” Tôi mỉm cười: “Anh dẫn theo Khả Nhi đi cùng là được rồi, chỉ cần cứu được ba người chuyên gia đó ra thì có thể giải quyết xong chuyện này rồi.”
“Nhưng mà...” Tiểu Quân muốn nói nhưng lại thôi.
“Được rồi.” Tôi xua tay một cái: “Chuyện này quyết định như vậy đi.”
Cô ấy trầm mặc giây lát rồi thở dài đầy bất lực, chỉ đành gật gật đầu: “Ừ...”
Tôi quay sang nhìn Đỗ Lăng: “Chị, bây giờ em sẽ gọi điện luôn cho Khả Nhi, chị sắp xếp máy bay đi, chút nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
“Chuyện này chưa vội, chúng ta nói chuyện này trước đã.” Đỗ Lăng nói: “Em trai à, vụ này chị gửi em 50 triệu nhân dân tệ, còn gửi Khả Nhi 2 triệu tệ, em thấy đủ không?”
Tôi sững lại rồi bật cười.
“Em cười gì vậy?” Đỗ Lăng cảm thấy khó hiểu.
“Chị, sau này chị không định cho em làm thầy phong thủy nữa à?” Tôi vừa cười vừa nói: “50 triệu tệ, chị nâng giá trị bản thân của em lên cao thế này, về sau còn ai mời được em nữa?”
“Chị mặc kệ người khác thế nào, chuyện này quan trọng vô cùng mà em lại có bản lĩnh lớn như vậy, thật xứng đáng với giá này.” Chị ấy nói: “Em chỉ cần nói đủ hay không đủ thôi, còn những thứ khác em không cần lo nghĩ gì. Còn về sau em có làm thầy phong thủy hay không cũng không quan trọng. Chị của em không thiếu tiền. Tiểu Quân cũng không thiếu tiền, có thể nuôi em ba đời cơ mà, em không cần lo lắng.”
Tôi sa mạc lời.
Đỗ Lăng thấy tôi câm nín không nói được gì nữa, chị ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Vậy quyết định như thế nhé!”
Chị ấy đứng dậy: “Các em ngồi đây một lúc đi, chị đi dàn xếp một lát.”
Chị ấy không đợi tôi nói, liền quay người bước đi.
Tôi nhìn Tiểu Quân bên cạnh mình: “Em nói xem chuyện này làm như thế nào?”
Tiểu Quân nhìn tôi đầy chân thành: “Ngô Tranh, anh rất thích làm thầy phong thủy đúng không?”
“Cũng không phải vậy...” Tôi mỉm cười bất lực: “Nếu không phải lần đó không có tiền, đói sắp chết thì anh cũng sẽ không đi theo con đường này đâu. Chỉ có điều là ngoài việc này ra thì anh cũng không biết làm gì nữa... anh mới có mười chín tuổi, cũng không thể làm xong chuyện này xong rồi nghỉ hưu được?”
“Em cảm thấy về sau có thế nào đi nữa cũng không quan trọng.” Cô ấy sà đến ôm chặt lấy tôi: “Điều em lo lắng hơn đó là liệu lần này anh có gặp nguy hiểm hay không...”
“Yên tâm.” Tôi an ủi cô ấy: “Đây không phải lần đầu tiên anh giao thiệp với yêu quái, vụ trước đây của Dương Cẩn Ninh, anh và Khả Nhi đã đánh nhau với chúng. Mặc dù tộc yêu lợi hại nhưng cũng không phải không thể đánh lại được. Hơn nữa, yêu quái trong đám hoang tàn đổ nát đó lợi hại gì chứ? Chúng chỉ là sơn tinh dã quái, bọn anh có thể đối phó được với chúng.”
“Bọn sơn tinh dã quái có thể nuốt mây phun sương mù, chúng đã phủ kín cả khu C rộng lớn kia ư?” Cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Mặc dù em dùng chỉ tâm quyết không bằng anh nhưng em cũng có thể tính ra được, bọn yêu tinh trong đó không phải tầm thường. Em có thể không lo lắng sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi ôm chặt lấy cô ấy: “Không sao đâu... không sao đâu...”
Cô ấy lặng lẽ ôm chặt lấy tôi, đôi mắt ươn ướt.
Thói quen của tôi là khi làm việc về phong thủy tôi sẽ hạn chế dùng quẻ để tránh xảy ra biến số. Tiểu Quân cũng biết rõ về điểm này, hai cũng tôi đều biết rõ ở gần thần điện, ẩn nấp dưới đám mây mù ở khu C kia có một đám yêu vật rất lợi hại, nhưng tôi không có lựa chọn, tôi bắt buộc phải làm vụ này.
Đỗ Lăng đối xử tốt với tôi, tôi nên báo đáp chị ấy, mặc dù ý của người bên trên là nếu xảy ra chuyện thì cũng không cần chị ấy chịu trách nhiệm, nhưng một khi ba người chuyên gia kia có mệnh hệ gì thì bên trên sẽ nổi giận lôi đình, chuyện làm ăn khác của chị ấy cũng không cần làm nữa.
Dù sao gia tộc có lớn mạnh hơn nữa, đứng trước triều đình thì cũng tầm thường thế thôi.
Cái gọi là rắn không đấu với rồng, trứng không trọi với đá, Vương thành Khiếu Vũ này năng thủ sơn dụ(*). Bắt buộc bây giờ tôi phải giải quyết ổn thỏa cho chị ấy.
(*) Năng thủ sơn dụ: hình ảnh ẩn dụ chỉ việc khó giải quyết giống như tay cầm một củ khoai nóng vậy, cầm không được mà bỏ không xong.
Tôi lại an ủi Tiểu Quân một lúc, lúc này cô ấy mới yên tâm hơn nhiều.
“May mà anh đã dạy thêm cho em một tháng nữa.” Cô ấy nói: “Nếu như là trước đây một tháng, nhất định em sẽ không khống chế nổi bản thân mà gieo quẻ. Nếu như vậy e là sẽ xảy ra biến số, ảnh hưởng đến đại sự.”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Thế là em hiểu ra rồi sao? Bản lĩnh của thầy phong thủy không nằm ở lộ diện mà là nằm ở việc giấu đi, giấu còn khó hơn lộ diện.”