“Thực sự bây giờ em đã hiểu rồi.” Cô ấy nhìn tôi đầy đau buồn: “Ngô Tranh, làm xong chuyện này, chúng ta không làm thầy phong thủy nữa được không?”
“Vậy anh làm cái gì?” Tôi hỏi: “Thực sự để em nuôi anh sao?”
“Tiền của chúng ta vẫn chưa đủ sao?” Cô ấy bất lực: “Em không muốn để anh mạo hiểm nữa...”
“Có những chuyện không phải vì tiền đâu em...” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy: “Đừng lo cho anh, trong lòng anh đã tính toán hết rồi, được không?”
Cô ấy cúi đầu, trầm mặc một lúc rồi hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Gọi điện cho Khả Nhi đi.”
“Ừ!” Tôi gật gật đầu.
Tôi cầm điện lên và gọi điện cho Khả Nhi: “Khả Nhi, cậu đến căn biệt thự của Đỗ gia đi, chuẩn bị làm việc thôi.”
“Vâng!” Khả Nhi nói: “Để tôi thu xếp một chút, lập tức sẽ tới đó ngay!”
“Những đồ trước đây, không cần mang theo đâu.” Tôi nói: “Chỉ mang theo một bộ quần áo và hai con dao là đủ rồi.”
“Đã rõ!” Tôi tắt máy rồi mỉm cười với Tiểu Quân: “Khả Nhi có cơ hội thực tập rồi.”
Tiểu Quân hiểu ra liền mỉm cười, tiếp đó sà đến ôm chặt lấy tôi.
Mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn, 50 triệu tệ đã chuyển đến thẻ ngân hàng.
Ngay sau đó, Đỗ Lăng quay lại.
“Đã chuẩn bị xong máy bay rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Chị ấy bước đến rồi ngồi xuống: “Chị sẽ đi cùng bọn em.”
“Chị cũng muốn vào khu C à?” Tôi hỏi.
“Nếu chị vào khu C đó liệu có làm phiền đến các em không?” Chị ấy nói: “Chị ở bên ngoài chỉ huy, không sẽ đi vào trong. Một là xảy ra chuyện lớn thế này, bắt buộc chị phải chủ động; thứ hai chị ở bên ngoài sẽ tự mình đúc thúc công việc, như vậy các em sẽ yên tâm vào trong cứu người.”
“Như vậy thì được.” Tôi gật gật đầu: “Chị, đợi bọn em cứu người ra được rồi, thì chị giao lại toàn bộ dự án này cho bên trên, về sau không cần chị nhúng tay vào nữa.”
“Vừa nãy chị cũng nghĩ như em, có điều bọn họ có đồng ý không?” Đỗ Lăng lo lắng.
Tôi nhìn Vương thành Khiếu Vũ trên màn hình: “Em sẽ phá đại trận phong thủy ở trong đó. Nếu thuận lợi, sau khi cứu được người ra khỏi đó, thì có thể tiến vào khu C rồi. Chị không giao lại dự án thì cũng không lâu sau đó, bọn họ cũng mượn cớ giành lại. Chi bằng chị chủ động hơn chút, như vậy ngoài số tiền 2 tỷ kia, bọn họ sẽ gửi thêm chị tiền bồi thường. Còn về bí mật của người Khiếu Vũ thì để bọn họ tự đi nghiên cứu đi.”
Đỗ Lăng hiểu ra: “Được, chị nghe em!”
Tiểu Quân suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Em đi với anh, em sẽ không vào khu C mà chỉ đứng đợi ở ngoài với chị thôi, được không?”
“Không cần thiết đâu.” Tôi mỉm cười: “Em quay về nghỉ ngơi đi.”
“Em cần nghỉ ngơi sao?” Cô ấy có chút kích động: “Em thực sự không tài nào yên tâm được, để em gần anh một chút thôi, như vậy cũng không được sao?”
Lòng tôi bỗng đau nhói, thực ra đâu có phải tôi không muốn mang cô ấy đi cùng? Nhưng cô ấy không yên tâm thì tôi càng không yên tâm, lỡ như sơ suất một chút thôi thì lúc đó yêu vật từ bên trong xông ra ngoài...
Tôi trầm mặc một lúc rồi thở dài: “Tiểu Quân, em biết là ở đó có gì không, đến lúc đó nếu không xử lý gọn ghẽ, lỡ như bọn chúng xông ra ngoài thì các em sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như em có mệnh hệ gì thì em bắt anh sống như thế nào?”
“Nếu như anh có mệnh hệ gì thì anh bắt em sống sao?” Cô ấy ngấn nước mắt, giọng của cô gần như đang cần khẩn tôi: “Anh cho em đi theo đi, có được không?”
Tôi do dự mãi không thôi.
Đỗ Lăng nhìn hai chúng tôi: “Chị muốn nói một câu, hai em đừng rời xa nhau nữa, cùng nhau đi đi. Đến lúc đó Ngô Tranh dẫn Khả Nhi vào trong cứu người, còn Tiểu Quân thì giao cho chị, chị bảo đảm sẽ không để em ấy xảy ra bất cứ việc gì.”
“Chị, không phải em không tin tưởng chị, chỉ là em lo lỡ như…”
Đỗ Lăng mỉm cười đầy tự tin: “Mệnh của chị bạc như vậy sao? Em lại lo lắng thái quá, em yên tâm, nếu như thực sự có yêu quái xông ra muốn ăn người thì người đầu tiên đó là chị đây. Chị không tin, dựa vào chị và Tiểu Quân lại không thể trấn được những tà vật đó!”
Những lời chị ấy nói thật bá đạo.
Tiểu Quân nghe thấy cũng trở nên tự tin: “Chị nói đúng, chúng ta đều là những người cao số, hai người ở bên ngoài đốc thúc, yêu quái bên trong nhất định không chạy ra được!”
Tôi nhìn cô ấy một cái, suy nghĩ giây lát: “Vậy được rồi...”
Lúc này Tiểu Quân mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn về phía Đỗ Lăng đầy cảm kích: “Chị, cảm ơn chị!”
Đỗ Lăng mỉm cười: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi, đợi Khả Nhi đến thì chúng ta sẽ xuất phát!”
Tôi đứng dậy: “Vâng, vậy làm như vậy đi.”