Tàn tích Vương thành Khiếu Vũ đó nằm ở giữa những ngọn núi cao ngất, phía sâu bên trong mạch núi Tần Lĩnh. Toàn bộ xung quanh nó được bao phủ bởi cánh rừng nguyên sơ, trông vô cùng hoang vắng. Ở trong thung lũng nằm ở phía Đông của Vương thành, đội của Đỗ Lăng đã lập một doanh trại với quy mô lớn ở đó, khai thông đường đi và dựng một đường băng đơn giản.
Xế chiều, chiếc máy bay của chúng tôi đã bình an đáp xuống sân bay đó.
Sau khi xuống may bay, một người phụ nữ trẻ mặc một chiếc áo khoác gió đến đón chúng tôi.
“Giám đốc Đỗ!”
“Tình hình thế nào rồi?” Đỗ Lăng hỏi chị ấy.
“Vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào.” Sắc mặt chị ấy sầm lại: “Hơn nữa tình hình có chút thay đổi, vị tiên sinh họ Tề đó lại dẫn đến một đám người...”
Đỗ Lăng trầm tư giây lát, tiếp đó giới thiệu cho chúng tôi: “Em ấy tên là Trần Lam, là người phụ trách ở đây, Trần Lam, đây là Ngô Tranh thiếu gia.”
“Chào thiếu gia.” Trần Lam đưa hai tay bắt lấy tay tôi: “Đã nghe giám đốc Đỗ nhắc đến cậu đã lâu, tôi rất mong chờ cậu đến đây!”
“Xin chào chị Trần.” Tôi điềm đạm chào lại.
Tiếp đó Đỗ Lăng giới thiệu: “Em đã gặp qua Quách tiểu thư rồi, nên không cần giới thiệu nữa ha, vị này là Khả Nhi tiểu thư, em ấy là trợ lý của em trai chị.”
“Xin chào Quách tiểu thư, Khả Nhi tiểu thư!” Trần Lam lần lượt chào hỏi.
“Xin chào.” Tiểu Quân và Khả Nhi cũng đáp lại.
Sau khi chào hỏi xã giao, Đỗ Lăng nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ra quay về căn cứ trước đã, trên đường sẽ nói chuyện sau.”
“Vâng!” Trần Lam gật đầu: “Thiếu gia, Quách tiểu thư, Khả Nhi tiểu thư, mời!”
Trần Lam mang đến ba chiếc xe Hummer, Khả Nhi và Trần Phương ngồi ở chiếc xe phía trước, còn tôi, Tiểu Quân và Đỗ Lăng lên chiếc xe ở giữa, những người còn lại ngồi ở chiếc xe phía sau. Sau khi đoàn người lên xe, rời khỏi sân bay và đi về phía doanh trại.
Trên đường, Đỗ Lăng hỏi chuyện vừa nãy: “Bọn họ đến từ lúc nào vậy?”
“Hơn hai giờ chiều.” Trần Lam nói: “Lúc đó chị đang ở trên đường nên em không nói với chị.”
“Ông ta có ý gì vậy?” Đỗ Lăng hỏi.
“Ông ấy dẫn đến một đoàn người rồi nói là đến đảm nhận công việc cứu viện.” Trần Lam nói: “Em đã nói chuyện lý lẽ với ông ấy, suýt chút nữa thì cãi nhau, cuối cùng ông ấy nói sẽ đợi chị quay lại, tự mình nói chuyện với chị.”
Đỗ Lăng im lặng, sắc mặt chị ấy rất khó coi.
“Đỗ Lăng, xin lỗi chị.” Trần Lam cảm thấy hổ thẹn: “Là do em không làm tốt công việc của mình...”
“Chuyện này không trách em.” Đỗ Lăng hít một hơi thật sâu: “Đội khảo sát khoa học đã mất liên lạc mười bốn ngày rồi. Bây giờ ông ta mới can dự vào, cũng coi là nể mặt chúng ta rồi.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Trần Lam hỏi.
“Nên làm thế nào thì làm thế vậy.” Đỗ Lăng rất bình tĩnh: “Để chị đi nói chuyện với ông ta.”
“Chị, là người đó sao?” Tôi hỏi.
Chị ấy quay lại nhìn tôi, rồi gật gật đầu: “Đúng, chính là ông ta.”
“Ừ...” Tôi không hỏi thêm nữa, gật gật đầu.
“Em không cần lo lắng.” Đỗ Lăng nói với tôi: “Chị nhất định phải chỉ đạo chuyện này, ông ta đến cũng không có ích gì, đây là địa bàn của nhà chúng ta, ông ta không có tư cách bắt chị giao lại quyền chỉ đạo.”
“Không sao đâu chị, em không lo lắng vậy đâu.” Tôi nói.
Chị ấy mỉm cười với tôi: “Ừ, còn có chị mà.”
Tôi khẽ mỉm cười: “Ừ.”
Đỗ Lăng quay đi, tiếp tục hỏi Trần Lam: “Vấn đề khác thì sao? Tình hình vẫn như lúc trước à?”
“Vâng.” Trần Lam gật đầu: “Điện vô tuyến vẫn liên lạc được nhưng không có ai nghe, hệ thống giám sát sinh lý và tín hiệu hoàn toàn gặp trục trặc và không bắt được bất kỳ tín hiệu nào.”
“Điều này cho thấy trên người bọn họ không có điện vô tuyến.” Đỗ Lăng nói: “Nhiều như vậy mà... đồng loạt làm rơi điện vô tuyến ư, lẽ nào...”
Chị lấy lại quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chị ấy đầy lo lắng.
Tôi không nói gì, liền nhìn sang Tiểu Quân.
Lúc như thế này, tôi không thể động quẻ, nhưng cô ấy có thể.
Tiểu Quân bỗng hiểu ra ý tôi, cô ấy bấm tay tính toán, rồi nói với Đỗ Lăng: “Mười sáu người ạ?”
“Đúng.” Đỗ Lăng nói: “Tổng cộng có mười sáu người.”
“Bọn họ vẫn chưa chết, vẫn còn sống.” Tiểu Quân khẽ nhíu mày: “Có điều...”
“Có điều gì?” Đỗ Lăng vội hỏi.
Tiểu Quân nhìn chị ấy: “Em không biết nói như thế nào, rất kỳ lạ...”
“Không sao, nhìn thấy những gì thì nói như vậy.” Tôi khuyến khích cô ấy: “Quẻ ứng nhất là khi nảy ra ý niệm đầu tiên, nếu còn do dự thì sẽ làm nhiễu quẻ.”
“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu, tiếp đó nói với Đỗ Lăng: “Nhưng người này vẫn còn sống, nhìn có vẻ không bị thương, nhưng lại biểu hiện tính mạng của họ ngàn cân treo sợi tóc, vô cùng nguy hiểm. Dường như họ đã bị thứ gì đó làm cho kẹt chặt ở dưới đất, không thể thoát ra được.”