Bởi vì có Trần Lam ở đó thế nên cô ấy cố ý nói một cách khá mơ hồ, nhưng tôi và Đỗ Lăng đã hiểu những người đó đã bị yêu vật vây hãm rồi.
“Chỉ cần vẫn còn sống là được.” Tôi nhìn Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng hiểu ý của tôi, chị ấy thở phào một cái: “Ừ, em trai, vất vả cho em rồi.”
Tôi mỉm cười bình thản: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Chị ấy mỉm cười hài lòng, tiếp đó nhìn sang Tiểu Quân: “Cô bé, may mà có em! Chút nữa chị cho cưng cái hồng bao nha.”
“Không không không, chị ơi, không cần đâu ạ!” Quách Thần Quân vội nói.
“Cái gì mà không cần, quyết định như vậy đi!”
Quách Thần Quân không nói nên lời, rồi cô ấy nhìn về phía tôi: “Ngô Tranh, chuyện này...”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, tôi nắm chặt lấy tay: “Không sao, nghe theo chị ấy đi...”
Quách tiểu thư ngập ngừng giây lát rồi hỏi nhỏ tôi: “Chuyện này phù hợp không?”
“Phù hợp.” Tôi điềm tĩnh nói: “Anh không thể dùng quẻ, nhưng em có thể. Lúc ở trên máy bay anh đã nghĩ đến rồi, trong khi anh và Khả Nhi đi vào đó cứu người thì em ở bên ngoài phụ trách việc tiếp ứng cho bọn anh.”
“Nhưng em không hiểu gì hết...” Cô ấy nói nhỏ.
“Đồ ngốc, em sai rồi.” Tôi nhìn cô ấy đầy cưng chiều, nhấn vào mũi cô ấy một cái: “Bản lĩnh có lớn cỡ nào đi nữa thì cũng không bằng quẻ, nếu quẻ của em chuẩn thì cái gì em cũng hiểu hết...”
Cô ấy sững lại, dường như đã hiểu ý tôi nói.
“Chút nữa anh sẽ nói cho em biết cụ thể nên làm thế nào.” Tôi ôm cô ấy vào lòng: “Em có thể làm được.”
Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi nhỏ: “Quẻ Tốn đại diện cho linh thể của tiên phật cũng có thể đại diện cho yêu vật, đúng không anh?”
Cô ấy sợ vừa nãy đã xem sai, thế nên đã yêu cầu tôi kiểm chứng.
“Đúng.” Tôi gật đầu.
“Vậy Sơn Phong Cổ(*)đó, em giải thích như vậy là đúng, đúng không?” Cô ấy hỏi nhỏ.
(*) Quẻ thứ 18 trong Kinh Dịch.
“Không sai.” Tôi mỉm cười hài lòng: “Trên đất có điện, bên dưới có yêu, rất đúng.”
Lúc này cô ấy mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ổn rồi...”
Tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của cô ấy, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy làm việc cho người khác, lúc gieo quẻ rất tập trung, quyết đoán vô cùng, nhưng lúc giải quẻ xong, trong lòng cô ấy lại có chút thấp thỏm, có chút hưng phấn, thậm chí có chút bất an, đây là những điều hết sức bình thường.
Tôi không khỏi hồi tưởng lại chuyện năm ngoái, lần đầu tiên tôi đến Đường gia để cứu mẹ của Đường Tư Giai. Lúc đó, tâm trạng của tôi không khác gì so với tâm trạng của cô ấy lúc này.
Đều là lần đâu tiên, nhưng quen được rồi thì cũng tốt.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến để Quách Thần Quân làm thầy phong thủy, nhưng đây là mệnh của cô ấy, cố ấy đã học được rồi, thế nên không còn là người bình thường nữa. Làm hay không làm thầy phong thủy không còn do tôi hay cô ấy quyết định nữa.
Thấy hai chúng tôi thì thầm ở phía sau, Trần Lam không khỏi liếc gương chiếu hậu.
Đỗ Lăng nhìn chị ấy một cái rồi quay đầu nhìn hai chúng tôi, dùng ánh mắt ra hiệu cho chị ấy, nói nhỏ: “Tập trung lái xe đi, nhìn gì mà nhìn.”
“A… a… dạ vâng.” Trần Lam hiểu ra liền mỉm cười, tập trung lái xe.
...
Doanh trại cách sân bay không xa, khoảng hơn mười phút sau chúng tôi đã đến nơi.
Lúc này, trời đã tối om.
Trong doanh trại thắp đền sáng trưng, sáng như ban ngày, nhìn qua thì thấy nơi này có diện tích hơn trăm mẫu, bao gồm ít nhất mấy chục căn phòng, đa dạng thiết bị hạng nặng được sắp xếp ngay ngắn, trong đó còn có các loại ăng ten và bệ phóng công suất lớn.
Nói thẳng ra thì nơi hoang dã như thế này có thể nhìn thấy một doanh trại như vậy, thì có thể nói là một kỳ tích. Trước đây tôi còn thắc mắc số tiền 1,6 tỷ đó Đỗ Lăng tiêu như thế nào. Nhưng sau khi đến đây thì tôi đã hiểu ra.
Đội xe của chúng tôi tiến về phía trước, cứ thế đi đến trung tâm chỉ huy, lúc này xe mới dừng xe lại.
Trung tâm chỉ huy là một căn phòng dùng thép để xây dựng, nó rất lớn. Ở đây được canh gác cẩn mật. Ngoài những người bảo vệ ở doanh trại ra thì ở cửa còn có lính đặc chủng cầm súng đạn thật để bảo vệ.
“Những anh lính này không phải người của chúng tôi.” Trần Lam giới thiệu cho chúng tôi: “Đây là người mà Tề tiên sinh dẫn đến.”
Tôi không hề cảm thấy kỳ lạ, lính đặc chủng là những chiến sĩ tinh anh trong quân đội, không phải ai cũng có thể điều động được, xem ra cấp bậc của Tề tiên sinh này cũng không hề thấp.
Sau khi xuống xe, Khả Nhi mắc vệ sinh nên vội kéo Trần Phương lại: “Chị ơi, em đang vội, nhà vệ sinh ở đâu thế ạ?”
“Để chị dẫn em đi.” Trần Phương nói.
“Vâng!” Khả Nhi quay đầu gọi với tôi: “Thiếu gia, cậu đi vào trước đi, tôi đi vệ sinh đã, xong rồi sẽ đến ngay.”
“Được!” Tôi nhìn Đỗ Lăng: “Chúng ta vào trước đi.”
“Ừ, đi thôi.” Đỗ Lăng gật gật đầu.
“Thiếu gia, Quách tiểu thư, mời đi bên này.” Trần Lam nói.
Chúng tôi đi theo chị ấy đi vào trung tâm chỉ huy.