Trung tâm chỉ huy rất lớn, phía trước là nơi làm việc của nhân viên bình thường, phía sau là đại sảnh chỉ huy. Ở đây có rất nhiều nhân viên làm việc và vô vàn thiết bị giám sát tối tân hiện đại hóa, hơn chục nhân viên đang vội vã làm việc, màn hình lớn trên bức tường là bức ảnh vệ tinh của tàn tích Vương Thành Khiếu Vũ, một nam một nữ đang đứng trước màn hình lớn và thảo luận to nhỏ với nhau về vấn đề gì đó.
Chúng tôi vừa bước vào đại sảnh thì tất cả nhân viên đồng loạt đứng cả dậy, đồng thanh: “Giám đốc Đỗ!”
Hai người đó nghe thấy liền vội quay người lại.
Lúc này tôi mới nhìn rõ dung mạo của hai người đó, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, dáng người trung bình, trên người ông ta mặc quân phục rằn ri, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sâu thẳm, và một vết sẹo mờ mờ ở khóe mắt bên phải. Còn người phụ nữ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một chiếc áo khoác nhạt, dáng người thanh mảnh, chị ấy mắt to và đeo một chiếc mắt kính, mái tóc ngang vai, trông rất có khí chất.
Đỗ Lăng ra hiệu cho nhân viên tiếp tục làm việc, tiếp đó dẫn theo chúng tôi đi đến trước mặt người đàn ông kia: “Tề tiên sinh.”
“Giám đốc Đỗ.” Người đàn ông rất điềm tĩnh, quay người giới thiệu người con gái kia: “Đây là giáo sư Âu Dương Đan.”
“Xin chào giám đốc Đỗ, tôi là Âu Dương Đan!” Người con gái chủ động bắt tay với Đỗ Lăng.
“Xin chào.” Sau khi hai người bắt tay xong, chị ấy nhìn Tề tiên sinh một cái, tiếp đó giới thiệu chúng tôi: “Đây là Ngô Tranh, em trai của tôi, còn đây Quách Thần Quân em dâu của tôi, Ngô Tranh, Tiểu Quân vị này là Tề tiên sinh.”
Tề tiên sinh mặt vô cảm nhìn chúng tôi: “Xin chào, tôi là Tề Khải Phong.”
“Xin chào.” Tôi và Tiểu Quân chào lại.
Sau khi hàn huyên một hồi, Đỗ Lăng đi thẳng vào vấn đề chính: “Tề tiên sinh, tối hôm qua tôi đã nói qua điện thoại rồi, chuyện này sẽ do tôi giải quyết, hôm nay chú dẫn người đến đây liệu có hợp lý không?”
“Giám đốc Đỗ đừng hiểu nhầm.” Tề Khải Phong nói: “Tôi cũng là cung mệnh hành sự mà thôi, ba người chuyên gia đó là quốc bảo, không được để họ có mệnh hệ gì. Ý của bên trên là cô đã cố gắng hết sức rồi, cũng làm rất tốt rồi. Từ nay trở đi, công việc tìm kiếm và cứu người do người bên tôi phụ trách, các cô chỉ cần phối hợp theo là được.”
“Người của chú phụ trách?” Đỗ Lăng nhíu mày: “Chú chỉ những anh lính đặc chủng bên ngoài kia sao?”
“Đúng.” Tề Khải Phong nhìn chị ấy: “Hai tiếng nữa thôi, bọn họ sẽ tiến vào khu C để tìm kiếm đội khảo sát khoa học đang mất tích. Chúng tôi đã cung cấp cho họ những trang bị tốt nhất, lần này sẽ không có sơ suất gì nữa đâu.”
“Tôi đã nói rồi, đây không phải vấn đề về trang bị.” Đỗ Lăng nói: “Những trang bị chúng tôi cung cấp đều là định vị và hệ thống giám sát hiện đại của ngày nay, rồi kết quả thế nào? Không phải họ cũng mất tích sau khi vào khu C sao?”
“Đừng trách tôi nói thẳng, những thứ của cô đều là trang bị dân dụng, còn thứ mà người bên tôi dùng là trạng bị quân dụng.” Tề Khải Phong nói: “Cho dù trang bị dân dụng tốt hơn nữa thì cũng không thể so bì với trang bị quân dụng được.”
“Thứ chúng tôi dùng là trang bị quân dụng!” Đỗ Lăng nhấn mạnh.
Tề Khải Phong xua tay: “Không cần nói nữa, giám đốc Đỗ, chuyện này là ý của bên trên, tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi.”
“Chú có biết ở trong đó có gì không?” Đỗ Lăng cố dịu giọng xuống: “Chú muốn đám lính binh chủng kia tiến vào để nộp mạng sao?”
Tề Khải Phong nhíu mày: “Trong đó có thứ gì?”
Đỗ Lăng hít một hơi thật sâu, vô thức nhìn tôi một cái: “Tôi cũng không biết trong đó có thứ gì nhưng tôi biết trong đó rất nguy hiểm!”
Tề Khải Phong đưa mắt về phía tôi, hỏi tôi: “Cậu bé, cậu là ai?”
“Tôi là người đến cứu người.” Tôi đáp.
“Cậu?” Chú ấy nhíu mày: “Cậu dẫn đội ư?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Tôi và trợ thủ của tôi, hai người chúng tôi sẽ đi vào đó.”
“Đùa nhau sao!” Âu Dương Đan đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh bỉ: “Mười sáu người đi vào đó đều mất tích rồi, hai người cậu đi vào đó sao? Em trai à, cậu bao nhiêu tuổi chứ?”
“Giáo sư Âu Dương, xin cô nói chuyện khách khí một chút.” Đỗ Lăng không muốn nghe nữa: “Cậu ấy là em trai của tôi, và cũng là cao nhân mà tôi mời tới!”
“Cao nhân?” Chị ta nhướn mắt lên rồi nhìn tôi một lượt, tiếp đó nhún vai: “Xin lỗi, thực sự tôi không nhìn ra.”
“Không cần chị nhìn ra.” Quách Thần Quân nói: “Chúng tôi đến cứu người chứ không phải đến để diễn kịch.”
“Cô!” Âu Dương Đan cảm thấy bực tức: “Cô kia, cô nói ai đến diễn kịch hả?”
“Tôi nói chị à?” Quách Thần Quân đáp trả.
“Tôi...”
“Âu Dương!” Tề Khải Phong nhìn chị ta: “Bớt nói vài câu đi.”
Âu Dương Đan lườm xéo Tiểu Quân một cái rồi im bặt.