Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315.

Chương 315. - Chương 315. -

“Âu Dương là chuyên gia định vị hàng đầu quốc tế.” Tề Khải Phong nói: “Cô ấy sẽ cùng với đội tìm kiếm cứu hộ tiến vào khu C, tôi tin có sự giúp đỡ của cô ấy, chúng tôi có thể tìm được người của đội khảo sát khoa học thông qua tín hiệu yếu kém kia.”

“Các chú tin rằng có thể bắt được tín hiệu sao?” Đỗ Lăng hỏi.

Âu Dương Đan hắng giọng: “Chúng tôi đã phân tích tình hình từ trường của nơi gần đây và bức ảnh mây mù ở phía trên không của khu C. Theo như phán đoán ban đầu, phía trên không của khu C bị bao trùm bởi một tần điện ly mạnh mẽ, nó đã ngăn chặn tín hiệu định vị ở trên người của đội khảo sát khoa học, thế nên tín hiệu đó rất khó để truyền ra ngoài, dẫn đến không thể định vị được vị trí cụ thể của họ. Lần này chúng tôi mang đến trang bị thu tín hiệu tốt nhất. Và chỉ cần đi vào khu C thì tôi tin rằng có lẽ sẽ gặt hái được nhiều điều.”

“Có lẽ?” Đỗ Lăng nhíu mày: “Nói như vậy thì cô cũng không nắm chắc 100%?”

“Tôi chỉ có thể nói xác suất rất lớn và tôi không dám đảm bảo một trăm phần trăm.” Âu Dương đối lập gay gắt: “Tôi là nhà khoa học, chứ không phải thần tiên, và trong khoa học không có tính khả năng một trăm trên một trăm!”

Đỗ Lăng không hề tức giận: “Vậy nghĩa là cô cứ vào đó thôi chứ không hề nắm chắc điều gì đúng không?”

“Chuyện này...” Âu Dương Đan nhìn về phía Tề Khải Phong, chị ta giải thích: “Tôi đã nói rồi, trong khoa học không tồn tại tính khả năng một trăm trên một trăm!”

“Tôi không phải nhà khoa học, những thứ được học ở đại học là quản lý và tài chính, thế nên tôi không hiểu những gì cô nói.” Đỗ Lăng nói một cách giữ chừng mực: “Tôi chỉ biết các cô không vào thì chúng tôi chỉ cần cứu mười sáu người thôi, nhưng nếu như các cô tiến vào trong đó, lỡ như xảy ra chuyện thì chúng tôi phải cứu hơn hai mười người.”

Kế đó chị ấy chỉ vào Vương Thành Khiếu Vũ ở trên màn hình lớn: “Bọn họ đã bị nhốt ở trong khu C mười bốn ngày rồi, bọn tôi tranh thủ từng giây từng phút còn không kịp, mà cô lại còn muốn làm lỡ thì giờ của bọn họ ư?”

“Tôi... chị...” Âu Dương Đan tức xì khói phừng phừng.

“Giám đốc Đỗ, người của tôi không được, còn người của cô nhất định nắm chắc sao?” Tề Khải Phong hỏi: “Mười bốn ngày trôi qua rồi mà các cô lại không có bất cứ tiến triển nào, sao cô có thể chắc chắn như vậy, lần này các cô có thể làm được sao?”

“Bởi vì trước đây Ngô Tranh không đến.” Đỗ Lăng nói: “Nếu như chú không vội vã như vậy, nếu cho tôi đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì em ấy có thể tham gia đội khảo sát khoa học rồi, và những người đó không đến nỗi bị mất tích như vậy!”

Tề Khải Phong nghe được câu nói đó liền nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy khó hiểu: “Cậu bé này, rốt cuộc là ai? Thực sự cậu có bản lĩnh lớn như thế sao?”

“Tôi không có bản lĩnh gì cả.” Tôi nói: “Có điều, tôi có thể thử.”

“Rốt cuộc cậu làm cái gì?” Ánh mắt chú ấy rực lên như bột bó đuốc: “Rốt cuộc cậu là ai hả?”

“Tôi là thầy phong thủy.” Tôi bình thản trả lời.

“Gì cơ?” Chú ấy nhíu mày: “Thầy phong thủy?”

“Hừm, tôi còn tưởng là cao nhân nào cơ chứ...” Âu Dương Đan châm biếm: “Thì ra là người làm những thứ mê tín thời phong kiến, thầy phong thủy? Bây giờ là thời đại nào rồi? Giám đốc Đỗ, chị thực sự đã bó tay rồi sao?”

“Cô!” Đỗ Lăng tức giận.

“Chị, bỏ đi.” Tôi ngăn chị ấy lại rồi nhìn sang Tề Khải Phong: “Tề tiên sinh, tôi đến đây để giúp chị tôi cứu người, nếu như chú đồng ý để tôi thử thì tôi sẽ cố gắng hết sức cứu bọn họ ra. Còn nếu như chú cảm thấy tôi là kẻ mê tín dị đoan thì cũng chẳng sao, chú có thể để người của chú tiến vào khu C. Nhưng có một câu tôi muốn nói trước, cho dù nhận hậu quả gì thì các chú không thể tính toán mà trách cứ đổ hết lên đầu chị tôi.”

Tề Khải Phong nhìn tôi một lúc rồi cười lạnh: “Cậu về đi.”

“Tề tiên sinh, chú quá đáng rồi đó.” Đỗ Lăng phẫn nộ.

Đám nhân viên nghe thấy đều không dám nhúc nhích.

Lập tức khu đại sảnh trở nên im bặt.

Tề Khải Phong nhìn chị ấy: “Tôi thấy cô cũng bó tay hết cách rồi, đúng là bọn yêu ma quỷ quái! Từ bây giờ trở đi, chuyện này không liên quan đến cô! Cô yên tâm, chúng tôi cũng biết lý lẽ, nếu nhiệm vụ tìm kiếm cứu hộ bị thất bại thì không cần cô gánh trách nhiệm. Tất cả hậu quả đều do họ Tề đây chịu!”

“Chú!” Đỗ Lăng bị chọc tức không nói nên lời.

“Chú nói ai là yêu ma quỷ quái?” Quách Thần Quân lạnh lùng hỏi.

Tôi kéo hai người đó lại: “Bỏ đi, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, đi thôi.”

“Ngô Tranh, chị không thể để em đi như thế được...” Mắt Đỗ Lăng hằn máu, chị nhìn chằm chằm vào Tề Khải Phong: “Chú nghĩ bọn chú ăn bẩm lộc nhà nước mà có thể sỉ nhục người khác như thế à? Mau xin lỗi em trai tôi mau!”

Bình Luận (0)
Comment