Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 316. Yêu Ma Quỷ Quái

Chương 316. Yêu Ma Quỷ Quái Chương 316. Yêu Ma Quỷ Quái

“Cô nói cái gì?” Ánh mắt của Tề Khải Phong trở nên sắc lạnh.

“Xin lỗi em trai tôi mau!” Đỗ Lăng hét lớn.

Bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng.

Âu Dương Đan cười lạnh: “Hừ, ngầu quá ha! Lại dám lớn tiếng ra lệnh cho giám đốc Tề của bọn tôi, chị nghĩ chị là ai cơ chứ? Tưởng có chút tiền là giỏi lắm sao? Các chị...”

“Cô câm mồm lại cho tôi!” Đỗ Lăng sôi máu: “Còn cô là cái thá gì chứ? Có phần cho cô nói sao?”

“Chị…” Âu Dương Đan tức run cả người.

Tề Khải Phong nhìn Đỗ Lăng trừng trừng, ánh mắt lạnh như băng.

Trần Lam bước lên phía trước một bước rồi lấy thân mình che chắn cho Đỗ Lăng, nói với giọng tức giận: “Các người muốn làm gì? Cậy thế ăn hiếp người sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của Trần Lam, cuối cùng Tề Khải Phong đành nhẫn nhịn, chú ấy lạnh lùng nhìn tôi: “Các người đi đi!”

“Tôi bảo chú xin lỗi!” Đỗ Lăng hét lớn.

“Cô đừng có mà thách thức giới hạn của tôi!” Tề Khải Phong gào lên.

Tôi ngăn chị ấy lại: “Chị, được rồi, chúng ta đi thôi.”

Nói xong rồi, tôi kéo tay chị và Quách Thần Quân quay người đi ra ngoài.

Quách Thần Quân lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, bàn tay cô ấy lạnh giá vô cùng.

Đúng lúc này, Trần Phương và Khả Nhi đi đến.

Khả Nhi thấy sắc mặt chúng tôi có gì đó bất ổn nên đã vội chạy đến: “Thiếu gia, sao vậy?”

“Không sao, chúng ta đi thôi.” Tôi cố nhịn cơn giận dữ.

Khả Nhi lập tức hiểu ra, phẫn nộ chỉ thẳng về phía Tề Khải Phong: “Ê! Lão già kia... lão...”

Cô không khỏi sững sờ: “Chú Tề?”

Tề Khải Phong cũng sững lại: “Khả Nhi? Sao cháu lại đến đây?”

Lúc này chúng tôi ngớ người hết ra.

Khả Nhi lại quen biết Tề Khải Phong! Tề Khải Phong nhanh chân bước đến trước mặt cô: “Tiểu nha đầu, thực sự là cháu sao? Cháu đến đây làm gì?”

“Cháu đến cùng với thiếu gia của bọn cháu.” Khả Nhi nói: “Chú Tề, chú đến đây làm gì vậy ạ?”

“Thiếu gia của bọn cháu?” Tề Khải Phong sững lại, rồi chỉ về phía tôi: “Người con nói là cậu ta ư?”

Khả Nhi nhíu máy, rồi đưa tay gạt tay chú ấy sang một bên: “Chú Tề! Đừng chỉ thiếu gia của cháu như vậy!”

Tề Khải Phong càng trở nên sửng sốt: “Chuyện này... hai người có quan hệ gì vậy? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

“Thiếu gia của bọn cháu là đại sư phong thủy lợi hại nhất ở chốn Thượng Kinh, và cháu là trợ lý của cậu ấy.” Khả Nhi nói: “Lần này bọn cahsu đến để cứu người...”

Cô ấy quay sang nhìn tôi, tiếp đó nhìn về phía Tề Khải Phong: “Chú Tề, vừa nãy chúng ta đang nói gì nhỉ?”

“Khả Nhi!” Tề Khải Phong mặt nghiêm lại: “Sao cháu lại hùa theo thầy phong thủy hả?”

“Hùa theo gì chứ?” Khả Nhi nghiêm giọng lại: “Chú Tề, có phải bây giờ chú nói chuyện khó nghe hơn rồi đúng không? Cháu với thiếu gia đi cứu người để kiếm tiền, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm miếng cơm manh áo, vậy thì đã sao?”

“Mẹ của cháu có biết không?” Tề Khải Phong lạnh lùng hỏi.

Khả Nhi cười khinh miệt: “Đương nhiên là mẹ cháu biết! Mẹ cháu không chỉ biết mà còn vô cùng thích thiếu gia của cháu đấy, sao nào? Mẹ cháu còn không quản cháu, chú dựa vào gì mà nói bọn cháu như vậy?”

Ngữ khí của Khả Nhi trở nên không mấy thân thiện, cô đã hùng hục khí thế cãi nhau rồi, tất cả mọi người không khỏi đưa tay vuốt mồ hôi.

“Khả Nhi, đừng nói nữa.” Tôi kéo lấy cô.

Nhưng đã nằm ngoài dự đoán của tất cả chúng tôi, Khả Nhi vừa nhắc đến mẹ của cô thì ngữ khí của Tề Khải Phong quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Ờm... mẹ của cháu rất thích cậu ta?”

“Đúng!” Khả Nhi khí thế hùng hồn, lý lẽ sắt đá, cô rút điện thoại ra: “Chú không tin đúng không? Được! Để cháu gọi điện cho mẹ, rồi chú cáo trạng với mẹ cháu nhé! Rồi xem mẹ cháu nói thế nào!”

“Aizz, đừng đừng đừng...” Tề Khải Phong vội nói.

Khả Nhi đã gọi điện được cho dì ấy: “Alo? Mẹ à, lính của mẹ ấy, chú Tề Khải Phong làm chức cao đó bắt nạt thiếu gia của bọn con! Đúng! Chú ấy còn muốn cáo trạng với mẹ! Đúng! Dạ vâng! Mẹ nói với chú ấy đi!”

Tiếp đó cô đưa điện thoại cho Tề Khải Phong: “Sĩ quan Tô muốn nói chuyện với chú!”

Tề Khải Phong ngượng ngùng mãi không thôi, gượng gạo nhận lấy điện thoại: “À... sĩ quan Tô ạ... A… không phải... không phải... hiểu nhầm thôi, đều là hiểu nhầm thôi chị! Sao em lại dám bắt nạt họ chứ... ha ha ha xem chị nói gì kìa, em làm quan chức gì chứ! Lúc nào em cũng là đồ đệ của chị, đều là lính của chị! Đừng đừng đừng. Xin chị đừng nói như thế, thực sự em gánh không nổi đâu. Dạ dạ dạ, sĩ quan à, chị đừng nóng giận, em biết rồi, em nhất định sẽ xin lỗi, sẽ xin lỗi ngay lập tức. Chị yên tâm, dạ dạ dạ. Chị nghỉ ngơi đi nhé, để hôm khác quay về Thượng Kinh em mời chị bữa cơm nhé! Dạ dạ dạ, cảm ơn sĩ quan Tô! Như vậy nhé, aizz...”

Bình Luận (0)
Comment