Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 317 - Chương 317.

Chương 317. - Chương 317. -

Tề Khải Phong biến bộ dạng kiêu căng khinh người lúc ban đầu thành bộ dạng khúm na khúm núm của một tiểu lính, những người chứng kiến như chúng tôi đều đơ hết cả người.

Gọi điện thoại xong, chú ấy thở phào một cái, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

Chú ấy trả lại điện thoại cho Khả Nhi, ngượng ngùng hắng giọng, rồi nói với tôi: “Tiểu huynh đệ, vừa nãy là do tôi không đúng, xin cậu đừng để bụng, tôi xin lỗi cậu! Chuyện đó... cậu đừng đi nữa, ở lại đây đi, chúng ta cùng nhau tìm phương án giải quyết, cậu thấy có được không?”

“Chú khách sáo rồi, bọn tôi chỉ là yêu ma quỷ quái thôi, làm gì có tư cách cộng sự với các chú.” Quách Thần Quân lạnh lùng nói: “Nhớ lấy những lời chú vừa nói, có người chết thì tự mình chú chịu là được rồi! Chị, Ngô Tranh, Khả Nhi, chúng ta đi thôi!”

“Aizz đừng đừng đừng!” Tề Khải Phong vội ngăn chúng tôi lại: “Là Quách tiểu thư phải không? Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi là người thô thiển, ăn nói tùy tiện. Tôi xin lỗi, tôi gửi lời xin lỗi chân thành đến mọi người! Mẹ của Khả Nhi là sĩ quan dạy học của tôi, là sư phụ của tôi, chị ấy là người hỏa nhãn kim tinh(*), chị ấy đã nói Ngô Tranh huynh đệ là người tài giỏi thì nhất định là như vậy rồi!”

(*) Hỏa nhãn kim tinh: người có có thể nhận biết được thực giả, đúng sai, phải trái.

Chú ấy vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với Khả Nhi: “Nha đầu này! Số mệnh con người tại trời, cháu thực sự muốn cho chú Tề của cháu khó xử như vậy sao? Mau nói giúp chú vài câu đi!”

Khả Nhi rất thông minh, cố cố ý dùng ngữ khí không bằng lòng rồi quay lại nói với tôi: “Thiếu gia, chú Tề làm quan chức đã lâu rồi, uy lực cũng lớn, lại thích ăn nói lớn tiếng với dân đen như chúng ta! Chi bằng cậu nể mặt tôi mà tha thứ cho chú ấy lần này được không?”

“Nha đầu này, có khi nào chú ăn nói lớn tiếng với người dân đâu hả?” Tề Khải Phong bất lực.

Đang nói thì điện thoại của tôi reo lên, là Tô Nghiên gọi đến.

Tôi nghĩ một lát rồi bắt máy: “Cháu nghe đây dì Tô.”

“Ngô Tranh à, Tề Khải Phong thích tỏ vẻ khó chịu với người khác nhưng thực ra cậu ấy là người tốt.” Tô Nghiên nói: “Dì không biết bọn cháu vì chuyện gì, nhưng nể mặt dì mà giữ cho cậu ấy một chút thể diện, được không cháu?”

“Cháu hiểu rồi.” Tôi dịu dàng nói.

Tô Nghiên mỉm cười: “Đứa trẻ ngoan, được rồi, dì không hỏi chuyện của các cháu nữa, như vậy nhé.”

“Vâng!” Tôi tắt điện thoại đi rồi nhìn Tề Khải Phong.

“Ngô Tranh huynh đệ, cậu đừng tức giận.” Tề Khải Phong vội nói: “Tôi cũng nhận nhiệm vụ mà đến đây, cậu nể mặt sĩ quan của tôi mà tha thứ cho tôi lần này đi?”

Nói đến đây, nếu như tôi không giữ cho chú ấy thể diện, thì sẽ làm Tô Nghiên khó xử.

“Bỏ đi, coi như không đánh không quen biết.” Tôi nói: “Tề tiên sinh, chuyện này tôi có thể để người của chú giải quyết nhưng nể mặt dì Tô nên tôi bắt buộc phải nhắc nhở chú, khu C đó rất dị thường, mặc dù lính đặc chủng của chú là những người tinh anh nhất nhưng bọn họ không hiểu thuật yêu ma quỷ quái, họ hoàn toàn không hiểu biết gì về mê tín phong kiến. Một khi xảy ra chuyện...”

“Đừng đừng đừng! Huynh đệ!” Chú ấy vội ngăn tôi lại: “Chúng ta đừng nhắc đến yêu ma quỷ quái, mê tín phong kiến nữa, vừa nãy là tôi hồ đồ, ăn nói tùy tiện. Tôi biết tôi sai rồi, thật không giấu gì cậu, thuộc hạ của tôi cũng có người có dị năng như vậy. Chỉ có điều... aizz bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cậu đồng ý với tôi trước, cậu hãy ở lại giúp tôi, còn chuyện khác đều thương lượng với nhau, được không?”

“Tôi ở lại thì được.” Tôi nhìn chú ấy: “Nhưng người của chú không thể tiến vào khu C, bọn họ có thể ở lại nhưng phải nghe lời chỉ huy của chị tôi.”

“Chuyện này...” Tề Khải Phong có chút khó xử.

“Cứu người xong chúng tôi sẽ đi.” Tôi nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng tôi.”

Tề Khải Phong trầm mặc một lúc rồi hỏi tôi: “Huynh đệ, cậu nắm chắc bao nhiêu?”

“50%.” Tôi đáp.

“50%?” Chú ấy nhíu mày: “Có 50% thôi sao?”

“Chúng tôi đi vào đó là 50%.” Tôi mỉm cười bình thản: “Nếu người của chú đi vào thì là 0%.”

Chú ấy do dự mãi không thôi, rồi nhìn về phía Âu Dương Đan: “Chuyện này...”

Âu Dương Đan không hiểu: “Giám đốc Tề, nếu như chú đã không tin vào khoa học mà tin vào bọn họ thì tìm tôi đến làm gì chứ?”

“Khoa học?” Khả Nhi cười lạnh: “Được thôi!”

Cô ấy đưa tay phải ra rồi tập trung tinh thần, một luồng khói trắng lập tức dồn lên trên tay cô ấy.

“Woa...” Những người ở đại sảnh kinh ngạc ồ lên.

Tề Khải Phong cũng rất kinh ngạc.

Âu Dương Đan đơ cả người: “Đây... đây... đây... cô...”

Khả Nhi nhếch mép cười lạnh, rồi quay người một tay chộp vào ống thép dùng làm kết cấu đỡ ở bên bức tường, cô ấy nắm lấy như một thanh đậu phụ, khiến cho ống thép dày ở cổ tay cô ấy bị bóp nát.

“A!” Những người ở trong đại sảnh đều hét lên kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment