Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 318 - Chương 318. Em Không Có Điều Kiêng Kị Này

Chương 318. Em Không Có Điều Kiêng Kị Này Chương 318. Em Không Có Điều Kiêng Kị Này

Âu Dương Đan kinh hãi lùi về phía sau, dựa vào bức tường, chị ta kinh ngạc nhìn Khả Nhi, lồng ngực phập phồng.

“Nào, dùng khoa học của chị giải thích điều này cho tôi xem nào!” Khả Nhi thu tay về và nói với Âu Dương Đan.

Âu Dương Đan căng thẳng nuốt nước bọt cái ực, chị ta không biết nên nói gì.

Tề Khải Phong thay đổi sắc mặt: “Khả Nhi, đây là công phu gì thế?”

“Đây không phải công phu.” Khả Nhi nói với chú ấy: “Đây là bản lĩnh mà thiếu gia dạy cho cháu! Chú Tề, bây giờ chú đã tin rồi chứ?”

Tề Khải Phong không còn chần chừ thêm nữa, chú ấy quay ngoắt lại nói với tôi: “Tất cả đều nghe cậu hết! Cậu nói làm thế nào thì làm thế vậy!”

...

Vụ xung đột đó đã được hóa giải như thế đấy.

Tôi rất may mắn khi có Khả Nhi, cô ấy thực sự là bảo bối của tôi.

Sau khi hai bên đã hòa giải, Trần Lam bảo những người công nhân đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại mấy người chúng tôi. Chúng tôi phải họp với nhau để nghiên cứu phương án tìm kiếm cứu hộ cụ thể.

Nói là nghiên cứu cho vui tai vậy thôi chứ thực ra là một đám người nghe một mình tôi nói.

“Mười sáu người trong đội khảo sát khoa học đã vào trong đó được mười bốn ngày rồi.” Tôi nhìn mọi người: “Bây giờ họ đang rất nguy hiểm, thời gian thì rất gấp rút. Bây giờ đã là bảy giờ tối, tôi và Khả Nhi sẽ tu luyện mười tiếng, năm giờ sáng sẽ tiến vào khu C. Sau khi chúng tôi đi vào đó thì tất cả mọi người không được lại gần đó, đợi đến khi mây mù tan hết đã, chú Tề, chú điều lính đặc chủng đợi ở khu B, chuẩn bị tiếp ứng cho chúng tôi.”

“Được!” Tề Khải Phong gật đầu.

“Chị Trần, chị bảo công nhân chuẩn bị đá trong đêm đi, phải lấy khối đá to, càng nhiều càng tốt.” Tôi dặn Trần Lam: “Chuẩn bị xong thì toàn bộ xe đợi lệnh và nghe lời chỉ huy của Tiểu Quân. Ngoài ra, trong 24 tiếng đồng hồ, chuẩn bị 49 lá cờ đỏ, lá cờ đỏ càng lớn càng tốt, chọn người ở trong doanh trại để cầm cờ, sai những người đó đợi lệnh bất cứ lúc nào, và cũng nghe lệnh của Tiểu Quân.”

“Được!” Trần Lam gật đầu: “Họp xong tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”

“Ừm.” Tôi gật gật đầu rồi nhìn mọi người: “Tình hình của khu C tương đối phức tạp, chúng ta phải cố gắng hết sức xua đi mây mù trong hai ngày, nếu như không làm được thì tôi chỉ có thể tận sức để cứu người, cứu được người nào thì cứu.”

“Ngô Tranh, đầu tiên em phải đảm bảo được sự an toàn của em và Khả Nhi.” Đỗ Lăng nói: “Cho dù không cứu được người nào trong đội khảo sát thì các em cũng phải bình an quay lại!”

“Đúng vậy!” Trần Lam tiếp lời.

Ánh mắt của Quách Thần Quân nhìn tôi rất phức tạp: “Anh nhất định phải dẫn theo Khả Nhi bình an trở về!”

Tôi gật gật đầu: “Được, anh hứa với em.”

Lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh nước mắt, lặng lẽ nắm chặt lấy tay tôi.

Âu Dương Đan nhìn chúng tôi, ngượng ngùng hắng giọng: “...Vậy tôi làm cái gì?”

“Chị không cần làm gì cả, cứ đợi ở đây là được rồi.” Tôi nói: “Sau khi hoàn thành xong việc, thì công lao là của chị tất, không có ai cướp của chị đâu.”

“Hả? Chuyện này...” Chị ta đỏ mặt, quay ra nhìn Tề Khải Phong.

Tề Khải Phong lại nhìn sang tôi: “Ngô Tranh, bất luận thế nào thì cũng không thể để Khả Nhi xảy ra chuyện.”

“Chú yên tâm, Khả Nhi sẽ không sao đâu.” Tôi nói.

“Vậy thì tốt.” Chú ấy nhìn Khả Nhi một cái: “Sĩ quan của tôi chỉ có một đứa con gái bé bỏng này thôi, nếu như nó có mệnh hệ gì thì tôi không biết ăn nói thế nào với sĩ quan.”

“Chú Tề, chú yên tâm đi.” Khả Nhi mỉm cười tự tin: “Cháu và thiếu gia vào Nam ra Bắc, có chuyện gì mà không gặp phải chứ? Chuyện bé cỏn cháu này không nhằm nhò gì!”

Tề Khải Phong nhìn tôi đăm đăm, chú ấy vô thức hắng giọng: “Được rồi.”

“Vậy thì quyết định như vậy đi.” Tôi nhìn Đỗ Lăng: “Chị, chị ở đây chỉ huy mọi thứ đi.”

“Được.” Đỗ Lăng gật đầu.

“Là như thế này.” Tôi đứng dậy: “Bọn tôi sẽ đi nghỉ ngơi một lúc, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát.”

Bọn họ nhất tề đứng dậy: “Được!”

Sau khi họp xong, theo lời dặn dò của Đỗ Lăng, Trần Lam đã sắp xếp gian phòng tốt nhất cho tôi, Tiểu Quân và Khả Nhi. Chúng tôi ăn uống đơn giản rồi tôi dẫn Tiểu Quân quay về phòng.

Chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải nói.

Về đến phòng, tôi đóng cửa lại rồi quay người đi đến ngồi cạnh Tiểu Quân.

“Ngô Tranh, em nên làm thế nào?” Cô ấy vội hỏi tôi.

“Những khối đá và cờ đỏ là cho em dùng để bày trận.” Tôi nói nhỏ: “Khu C có kết giới, nếu phá được kết giới đó thì mây mù mới có thể bị xua tan. Nếu như mọi thứ thuận lợi thì tự anh có thể phá giải được, còn lỡ như không thuận lợi thì phải dựa vào em để phối hợp với bọn anh.”

“Nhưng em không biết trận pháp mà...”

Bình Luận (0)
Comment