“Em đừng vội, hãy nghe anh nói.” Tôi kéo lấy tay cô ấy: “Mặc dù em không hiểu phong thủy nhưng em lại rất thuần thục Chỉ Tâm Quyết. Thuật số cao hơn phong thủy, anh không thể dùng quẻ để xem phong thủy vì sợ xảy ra biến số, nhưng em không có điều kiêng kị đó. Em nhớ kỹ là khối đá đó là Cấn Thổ, cờ đỏ là Ly Hỏa, có hai cái đó phối hợp với Mộc Lý, như vậy em có thể vận chuyển được ngũ hành, sau đó...”
Tôi ghé sát vào tai cô ấy, nói nhỏ cho cô ấy nghe một lượt về pháp vận chuyển ngũ hành.
Hiện tại cô ấy đã có nền tảng rất tốt, thế nên chỉ giảng một cái là cô ấy hiểu luôn, rất nhanh đã hiểu được vấn đề.
“Em hiểu rồi...” Cô ấy gật gật đầu rồi nhìn tôi: “Cứ như vậy thì em có thể ở bên ngoài dùng pháp vận chuyển ngũ hành để phối hợp với bọn anh rồi.”
“Không chỉ là phối hợp mà những lúc quan trọng còn có thể cứu mạng được bọn anh đấy.” Tôi nói: “Nhưng em phải nhớ là không được tùy tiện bấm quẻ, nếu như em cảm nhận được điều gì đó, hoặc đám mây mù đột nhiên có biến động lớn thì dùng quẻ. Nếu không thì không cần dùng. Lần này bọn anh đi vào đó, ít nhất là một ngày mà nhiều nhất là hai ba ngày, nếu như em liên tục dùng quẻ thì em sẽ bị mệt. Đến lúc đó, một khi tinh thần cạn kiệt, muốn vận chuyển ngũ hành thì cũng không còn sức nữa rồi, nhớ chưa?”
“Ừ! Em nhớ rồi!” Cô ấy chân thành gật đầu.
Tôi khẽ mỉm cười, rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy: “Đừng lo cho anh, Khả Nhi nói không sai, chuyện cỏn con này chằng nhằm nhò gì.”
Khóe mắt cô ấy ửng đỏ, rồi sà đến ôm chặt lấy tôi: “Em không cho phép có chuyện gì xảy ra...”
Người cô ấy run lên khe khẽ.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy đầy yêu thương: “Được, anh hứa với em...”
Cô ấy ngục vào vai tôi khóc nức nở.
“Thực ra chuyện trước đây bọn anh làm đã rất nguy hiểm rồi, anh sớm đã quen với điều này rồi.” Tôi an ủi cô ấy: “Em nhớ lại mà xem, hồi ở Ninh Châu đó, suýt chút nữa chúng ta đã bị quỷ dẫn xuống vực sâu, lẽ nào lần đó không nguy hiểm sao?”
“Lần đó là em ở bên cạnh anh thế nên em không lo.” Cô ấy thút thít: “Nhưng lần này...”
“Lần này là yêu quái, đúng không?” Tôi mỉm cười.
Cô ấy buông tôi ra, nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: “Người Khiếu Vũ đã biến mất mấy nghìn năm rồi, ai mà biết được ở trong điện có thứ gì chứ? Lỡ như chúng là yêu quái mấy nghìn năm tuổi thì phải làm sao?”
Tôi không khỏi bật cười: “Lúc này em mới lo lắng thái quá như thế này sao, thực sự có yêu quái mấy nghìn năm tuổi vẫn quấy phá vùng đất này sao? Cho dù bọn chúng không thành tiên, thì có lẽ chúng đã đến nhân gian hưởng phúc từ lâu rồi, đây là vùng núi hoang dã, nơi này có gì khiến cho bọn chúng lưu luyến mà ở lại sao?”
“Nhưng mà...” Cô ấy vẫn muốn nói tiếp.
“Được rồi.” Tôi nhẹ nhàng ấn vào môi cô ấy, nhìn sâu vào đôi mắt: “Tiểu Quân, yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hãy tin anh, được không em?”
Cô ấy cố ngăn những giọt nước mắt, lặng lẽ gật gật đầu: “Ừm!”
Tôi nhìn cô ấy đầy yêu thương, cúi đầu xuống và khóa chặt đôi môi cô bằng một nụ hôn say đắm.
Đúng lúc này thì bên ngoài có người gõ cửa.
Tôi sững lại, đành phải buông cô ấy ra: “Ai đấy?”
“Ngô Tranh, tôi là Tề Khải Phong.” Tề Khải Phong nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, có được không?”
Tôi trầm tư giây lát rồi nhìn Tiểu Quân đang trong lòng mình.
Tiểu Quân đứng dậy lau nước mắt: “Em đi ra ngoài đợi anh.”
“Ừ.” Tôi cũng đứng dậy: “Em đến phòng của Khả Nhi đợi ở đó một lúc nhé, một lúc nữa anh sẽ đến đó tìm em.”
“Ừ!” Cô ấy gật gật đầu rồi đi đến mở cửa.
Tề Khải Phong đứng ở bên ngoài tay cầm theo một túi hồ sơ: “Quách tiểu thư, làm phiền rồi.”
“Không sao.” Quách Thần Quân đi lướt qua chú ấy rồi sang phòng của Khả Nhi.
Tôi bước đến cửa rồi nhìn Tề Khải Phong đang đứng bên ngoài: “Chú Tề, có chuyện gì thì vào trong nói.”
Tề Khải Phong bước vào phòng và đóng cửa lại, tiếp đó quay người nhìn tôi, chú ấy khẽ mỉm cười: “Có chuyện này, vừa nãy tôi không tiện nói ta, tôi muốn hai chúng ta nói chuyện riêng với nhau.”
“Mời ngồi.” Tôi nói.
“Được!” Chú ấy bước đến và ngồi xuống, rồi đặt túi hồ sơ xuống.
Tôi rót cho chú ấy một cốc nước rồi bưng đến đặt xuống trước mặt chú ấy, tiếp đó ngồi xuống: “Chú nói đi.”
Chú ấy uống ngụm nước rồi trầm mặc giây lát, tiếp đó ngẩng đầu nhìn tôi: “Ngô Tranh, tôi muốn cậu xác định với tôi, trong mười sáu người đó, rốt cuộc cậu có thể cứu được mấy người ra?”
“Chuyện này tôi không nói chắc.” Tôi đáp.
“Cậu là đại sư phong thủy cơ mà, sao lại không nhìn ra được?” Chú ấy cảm thấy khó hiểu.
“Có thể, nhưng không thể.” Tôi nói.
“Tại sao?” Chú ấy thấy rất lạ thường.