“Bởi vì không muốn xảy ra biến số.” Tôi điềm tĩnh nói: “Nếu nói ra trước thì đến lúc đó sẽ có biến số bất cứ lúc nào, đây là chuyện số mệnh tại trời thế nên không thể vì sự yên tâm nhất thời mà không màng đến nguy cơ bị biến số, thế nên có thể, nhưng không thể.”
“Ừm...” Chú ấy gật gật đầu: “Thì ra là như vậy...”
Chú ấy nhìn túi hồ sơ trên bàn rồi cầm lên đưa cho tôi: “Đây là tư liệu của mọi người trong đội khảo sát khoa học, cậu xem đi.”
Tôi đón lấy và mở ra, lấy ra phần hồ sơ đầu tiên, có bức ảnh là một ông già tóc bạc, tên là Tường Thiên Lý. Tôi xem sơ qua rồi lại nhìn phía sau, người thứ hai tên là Trương Húc Đông, người thứ ba là Trương Diễm, người thứ tư là Phùng An Nam...
Sau khi xem xong, tôi đóng túi hồ sơ lại rồi nói: “Đã hiểu.”
“Trước đây giám đốc Đỗ đã cho cậu xem những thứ này sao?” Chú hỏi.
“Chưa từng xem qua.” Tôi đáp.
“Không phải chứ?” Chú ấy không tin lắm: “Nếu cậu chưa xem thì sao lúc họp cậu lại không nhắc tới?”
“Tại sao tôi lại phải nhắc đến?” Tôi hỏi lại: “Tôi đi cứu người, thế nên cứu được người ra khỏi đó là được rồi. Trong mắt tôi những người đó đều như nhau.”
Tôi đặt túi hồ sơ lên bàn.
Chú ấy nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Có ba người trong số này đều là chuyên gia khảo cố cấp bảo vật quốc gia của nước ta, cậu thử cứu bọn họ ra đi.”
Tôi sớm đã biết được ý đồ của chú ấy khi đến đây, muốn dùng thủ đoạn để thử tôi, đúng là quá hèn hạ.
“Tường Thiên Lý, Phùng An Nam, Trần Kế Châu.” Tôi điềm tĩnh nói: “Đúng không?”
Chú ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Đúng, vậy cậu biết ý tôi rồi chứ?”
“Ý chú muốn nói nếu như không thể cứu hết được tất cả người ở trong đội khảo sát thì chỉ cứu ba người đó ra thôi đúng không?” Tôi nhìn chú.
“Đúng, mà cũng không đúng.” Chú ấy nhìn tôi: “Có thể cứu được tất cả mọi người thì là tốt nhất, nhưng nếu như không thể làm vậy thì cố gắng cứu ba người đó, nếu như vẫn không được nốt thì chỉ cần cứu Phùng An Nam, còn nếu như không được nữa thì...”
Chú ấy không nói nữa.
“Nếu như không được nữa thì mang chiếc gương đồng Khiếu Vũ trên người Tường Thiên Lý ra khỏi đó.” Tôi nhìn chú ấy: “Đúng chứ?”
Chú ấy sững lại: “Sao cậu lại biết gương đồng Khiếu Vũ?”
“Bây giờ chú tin là chị tôi chưa từng đưa cho tôi xem qua tài liệu chứ?” Tôi điềm tĩnh hỏi.
Chuyện gương đồng Khiếu Vũ đó bọn họ giữ bí mật với Đỗ Lăng, nhưng nếu tôi không nói chuyện này ra thì chú ấy sẽ không tin tôi.
Chú ấy nhìn tôi hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Gương đồng Khiếu Vũ đó là bảo vật quốc gia cấp đặc biệt, tuyệt đối không thể làm mất. Đến lúc cần thiết thì người có thể không cứu nhưng chiếc gương đồng Khiếu Vũ đó nhất định phải mang được ra ngoài.”
Tôi gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Cậu còn biết chuyện gì về nước Khiếu Vũ cổ không?” Chú ấy nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lắc đầu: “Tôi không tìm hiểu, tôi chỉ biết chiếc gương đó là gương đồng Khiếu Vũ thôi, chỉ như vậy thôi.”
“Thật sao?” Chú ấy không tin.
“Thật.” Tôi rất thẳng thắn.
Chú ấy nhìn tôi hồi lâu, tinh thần căng thẳng của chú cũng dần dần dịu lại, chú mỉm cười hài lòng: “Thảo nào mà sư phụ của tôi thích cậu như vậy, cậu thực sự rất có bản lĩnh.”
Chú ấy đứng dậy: “Được rồi, không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa.”
Tôi không nói gì, liền đứng dậy tiễn chú ấy.
Đi đến cửa thì chú ấy dừng bước, quay người lại hỏi tôi: “Cậu biết thân phận của Phùng An Nam chứ?”
“Không biết.” Tôi bình tĩnh đáp lại.
Chú ấy lại nhìn tôi một lúc rồi hiểu ra liền bật cười: “Chàng trai à, tôi cũng bắt đầu thấy thích cậu rồi đấy.”
Tiếp đó chú quay người bước đi.
Tôi đóng cửa lại, trầm tư giây lát rồi quay về ngồi ở ghế sô pha, mở túi hồ sơ ra rồi lấy tư liệu của Phùng An Nam ra xem.
Phùng An Nam, hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp khoa khảo cổ trường đại học Thanh Hoa, chỉ như vậy thôi.
Truyền thống thiên triều, chữ càng ít thì việc càng lớn.
Thực ra tôi không cần xem tư liệu của chị ấy thì cũng biết được gia cảnh của chị ấy cũng không phải dạng thường.
Cha ruột của chị ấy là một nhân vật rất lớn...
Tôi xem bức ảnh trên tệp tư liệu, chị trông rất thanh tú, đeo mắt kính, làn da trắng bóc, trông rất có tri thức. Tường Thiên Lý chỉ là người dẫn đội, còn chị ấy mới là linh hồn, người giữ vai trò nòng cốt của đội khảo sát...
Tôi bỏ đống tư liệu xuống rồi thở dài thườn thượt.
Áp lực này khá lớn.
Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau tôi và Khả Nhi đã xuất phát.
Trần Lam đích thân lái xe đưa chúng tôi đến khu A, dặn chúng tôi vài điều cần chú ý rồi chị ấy rời đi.
Những điều chị dặn chúng tôi đều là những kinh nghiệm của mấy đội thám hiểm trước đó, ví khu A có rất nhiều hố bẫy, còn trong đống đá vụn nằm ngổn ngang ở khu B có rắn độc chẳng hạn.