Ngũ lôi trấn linh phù có thể trấn quỷ, trấn yêu, trấn ma, dùng nó để loại bỏ tà khí có hiệu quả không tồi. Mấy phút sau, máu trong vết thương của Phùng An Nam chuyển sang màu đỏ tươi, yêu khí trong cơ thể cùng hoàn toàn được loại bỏ sạch sẽ.
Tôi để chị ấy xuống, tiếp đó ôm một chú trung niên ở bên cạnh, người này tên là Tôn Thành, bốn mươi ba tuổi, chú ấy là cố viên của công ty chị Đỗ Lăng, học gia cổ sinh vật.
Đêm hôm trước xuất phát, Tề Khải Phong đã cho tôi xem toàn bộ hồ sơ của những người trong đội khảo sát khoa học thế nên tôi đã hoàn toàn nhớ được tên tuổi và dung mạo của mỗi người trong số họ.
Tình hình của Tôn Thành tốt hơn Phùng An Nam một chút, tôi chỉ mất khoảng một phút, yêu khí trong cơ thể chú ấy cũng bị loại bỏ hết ra ngoài.
Tiếp đó là Trần Kế Châu, Tôn Tiểu Mẫn, Tưởng Thiên Lý, Trần Diễm, Trương Húc Đông...
Bận bịu hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng loại bỏ hết yêu khí ra khỏi cơ thể của mười sáu người bọn họ.
“Bọn họ yếu ớt quá, thế nào cũng phải đợi mấy canh giờ nữa.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Chúng ta cũng nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Được.” Khả Nhi gật gật đầu.
Chúng tôi ngồi trên đài đá, rồi lấy bánh mì, thịt ba tê và nước ở trong ba lô ra, rồi ăn từ tốn trước mặt lũ yêu quái kia.
Mặc dù lục thần trận chịu áp lực cực lớn nhưng vẫn mạnh mẽ vô cùng, mấy con dơi tinh kia muốn xông vào đây cũng đâu có được. Tranh thủ cơ hội này, chúng tôi vội bổ sung thêm sức lực, chuẩn bị cho đợi phản công tiếp theo.
Khả Nhi ăn mấy miếng thịt ba tê rồi nhìn đám yêu quái ở bên dưới, cô ấy hỏi tôi: “Thiếu gia, sao nhìn chúng nó xấu thế?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Tôi bất lực.
Khả Nhi nhún vai: “Được thôi, người Khiếu Vũ cổ mà...”
“Sau khi bọn chúng toàn toàn sống lại có lẽ sẽ trông giống con người hơn.” Tôi vừa ăn vừa nói: “Cậu có nhìn thấy không, những con yêu quái mà chúng ta gặp ở trong rừng còn nhìn thuận mắt hơn lũ này.”
“Ừ, ít nhất giống sinh vật.” Khả Nhi nói: “Bọn ở trong rừng đó giống nửa ma nửa quỷ.”
“Nói như vậy cũng đúng.” Tôi chỉ vào mặt của một con trong số chúng: “Cậu nhìn mặt nó đi, trong trạng thái hồi sinh một nửa, mặt nó là bán thành phẩm. Yêu tộc và loài người không giống nhau, linh hồn của loài người có tướng, còn linh hồn của yêu tộc thì không ngừng biến hóa.”
Khả Nhi bỗng nhớ đến một chuyện: “Thiếu gia, rốt cuộc yêu tộc và yêu có phải là một không?”
“Cái này rất phức tạp.” Tôi nói: “Yêu tộc chủ yếu chia thành ba loại, loại thứ nhất là linh thể hoặc linh thể thành yêu, ví dụ những thứ mà cậu giết ở biệt thự của Dương gia trước đây, đó là linh vật thành yêu; loại thứ hai là yêu quái tự nhiên, ví dụ là đám yêu quái Khiếu Vũ dưới kia, bọn chúng là một loại tộc, có yêu thông, có một nửa hình người, chúng cũng thuộc yêu tộc.”
“Vậy loại thứ ba thì sao?” Cô ấy hỏi.
“Loại thư ba là yêu chiếm thân thể con người.” Tôi cắn một miếng bánh mì: “Loại này khá đặc biệt, kiếp trước chúng là loại yêu thứ nhất, về sau chúng đoạt xá hoặc đầu thai, hoặc dựng thần thành thai, sau đó đoạt lấy thân thể con người thế là biến thành người. Nhìn bên ngoài thì chúng là người, nhưng trên thực tế chúng là yêu có thần thông, hơn nữa còn thọ hơn người bình thường nhiều. Thực sự là có rất nhiều yêu đoạt được thân thể con người, cuối cùng chúng đều được con người tôn thờ thành tiên bởi vì bọn chúng sống thọ.”
“Ồ, tập nhất nhị đạo pháp, cần nhi trì chi, đắc trường sinh cửu thị, tắc vi địa tiên ...” Khả Nhi nhìn tôi: “Nói như vậy đúng không?”
Tôi gật gật đầu: “Ừ, cũng không tệ, vẫn chưa quên à.”
“Đúng vậy, những thứ cậu dạy tôi tôi đều nhớ hết!” Cô ấy vừa cười vừa nói.
Trong thời gian bế quan, lúc nghỉ ngơi tôi đều giảng cho cô ấy kiến thức về ngũ tiên Đạo gia, không ngờ cô ấy lại chăm chú ghi nhớ lại.
Tôi mỉm cười bình thản, rồi nhìn lũ yêu quái ở bên dưới: “Thế nên bây giờ cậu biết chúng nó là gì rồi chứ?”
“Ừ, biết rồi.” Khả Nhi gật gật đầu: “Yêu quái tự nhiên, không thể đoạt cơ thể con người, nhưng có thể hồi sinh sau chết, mấy con dơi to đó cũng không tồi.”
Cô ấy xé lấy một mẩu bánh mì rồi ném ra bên ngoài như đùa với mấy con chó vậy: “Nào, kêu một tiếng xem nào!”
Mặt của mấy con yêu quái Khiếu Vũ ở bên dưới tối sầm lại, chúng nhìn chúng tôi chằm chằm, dường như đang muốn nói, đậu má nó, cầm cái đó để nhử ông à? Ông đây muốn ăn người!
Khả Nhi cười khinh miệt, khiêu khích nhìn bọn chúng, cắn một miếng bánh đầy hằn học.
Bọn yêu quái Khiếu Vũ cạn ngôn.
Trong mắt cô ấy, lũ yêu quái hung ác kia không bằng một con chó. Về chiến lược coi thường kẻ địch, về chiến thuật thì coi trọng kẻ địch, nha đầu này thật không hổ danh là con gái của binh vương!
Tôi hiểu ra liền mỉm cười, cầm chai nước lên uống.