Tôi cảm thấy yên tâm và đỡ cô ấy đứng dậy: “Đau thì nhất định là đau rồi, có điều trong máu không có mùi của yêu khí, là vết thương ngoài da thôi mà, không sao.”
Lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, ngấn nước mắt cởi chiếc ba lô ở trên vai xuống: “Bên trong có bạch dược, để tôi băng bó cho cậu!”
Tôi không nói gì, túm lấy eo rồi quay người nhìn phía dưới đài tròn, hỏa quang đã tắt ngúm từ lâu, đám yêu quái Khiếu Vũ đó lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc vô cảm.
Biểu cảm đó đúng là làm tôi dở khóc dở cười.
Khả Nhi nhanh nhẹn lấy vải lưới và bạch dược ra, đứng lên định băng bó cho tôi, vừa nhìn vết thương của tôi, bỗng cô ấy ngây người ra: “Thiếu gia, vết thương của cậu đâu?”
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Vết thương của cậu không còn nữa.” Cô ấy giật mình nhìn tôi: “Vết thương của cậu mất rồi!”
Tôi xoay tay xoa xoa thì thấy lưng mình vô cùng trơn láng, chỉ có một chút máu nhưng lại không thấy vết thương đâu.
Tôi không khỏi sững sờ, vội nhìn những nơi chảy máu ở trên cánh tay và chân, chúng đều giống vậy, máu vẫn còn đó nhưng vết thương lại được chữa khỏi một cách thần kỳ.
“Sao lại như vậy?” Khả Nhi cảm thấy khó hiểu: “Nội công?”
Tôi trầm tư giây lát rồi quay người đi về phía người phụ nữ bị hút tinh khí lúc nãy, vực cô ấy dậy rồi quan sát kỹ vai của cô. Lúc cô bị yêu quái Khiếu Vũ bắt lúc nãy, tôi thấy trên vai của cô ấy có vết thương rất sâu, bây giờ nó vẫn còn đang chảy máu.
Tôi vê lấy ít máu của cô ấy đưa lên mũi ngửi, một mùi yêu khí.
Tôi trầm tư một lúc rồi bỗng hiểu ra...
“Là cô ấy.” Tôi nói với Khả Nhi.
“Ai cơ?” Khả Nhi hỏi.
Tôi lấy mặt vòng ngọc ra: “Là cô ấy.”
Khả Nhi nhanh chân bước đến, rồi ngồi xổm xuống, nhìn mặt vòng ngọc trong tay tôi, rồi lại nhìn tôi: “Ngọc cô nương?”
“Bị yêu quái Khiếu Vũ cào bị thương, vì thế máu chảy ra từ vết thương sẽ có yêu khí.” Tôi nói: “Nhưng máu của tôi lại không có yêu khí, hơn nữa vết thương lại nhanh chóng lành lặn, ngoài cô ấy ra thì không còn cách giải thích nào khác.”
Khả Nhi bật cười, rồi lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, trút hơi dài: “Tôi nói rồi mà, nhất định Ngọc cô nương vẫn còn ở đây! Bây giờ cậu đã tin rồi chứ?”
“Nhưng nếu như cô ấy vẫn còn thì tại sao tôi không cảm nhận được cô ấy?” Tôi cảm thấy khó hiểu, rồi nhìn người phụ nữ đang ở trong lòng mình: “Nhưng nếu như cố ấy không còn nữa, vậy tại sao lại có thể hết lần này đến lần khác trị thương cho tôi?”
“Cậu hỏi tôi à?” Khả Nhi sững lại.
“Tôi hỏi bản thân mình.” Tôi mỉm cười bất lực: “Lúc đầu tôi cũng nhìn thấy, rõ ràng cô ấy đã...aizz...”
Khả Nhi bật cười: “Ngọc cô nương là linh ngọc ngàn năm, đâu có dễ tan biến? Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cô ấy không xuất hiện thì nhất định cô ấy có nguyên do, dù sao chúng ta đều biết cô ấy còn tồn tại là được rồi.”
“Nghĩ không thông...” Tôi lắc lắc đầu, rồi đặt người phụ nữ xuống, tiếp đó đứng dậy.
Khả Nhi đi ra phía sau tôi, cẩn thận xoa xoa lưng tôi: “Đậu mòe, thực sự không để lại vết tích gì luôn á, cảm giác của tay này...”
Tôi bất lực: “Aizzz, cậu sờ cái gì đấy?”
Khả Nhi nhếch môi cười, rồi quay người cầm áo khoác gió của tôi lên, đổ thứ quả kia lên trên đài rồi khoác lên người cho tôi: “Đừng để bị nhiễm lạnh...”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn người trong đội khảo sát đang trên mặt đất: “Trên người họ đều bị thương, mau bổ sung nguyên khí cho bọn họ đi, loại bỏ yêu khí. Nói không chừng ai đó trong số này đã bị yêu quái Khiếu Vũ khống chế rồi. Chúng ta chia nhau ra, cậu đút quả cho họ còn tôi sẽ trị thương cho họ.”
“Được!” Khả Nhi nhặt những thứ quả kia lên rồi đi đến ôm Phùng An Nam, ép nước quả cho vào miệng chị ấy.
Thứ quả này tôi chưa từng nhìn thấy, nhìn giống như quả trứng gà, bên ngoài còn có lớp lông tơ mong mỏng, giống như loại quả mọng nước, vỏ bên ngoài rất cứng nhưng nước ở bên trong rất dồi dào.
Sau khi Khả Nhi cho chị ấy ăn hết một quả, Phùng An Nam vẫn không động đậy.
Tiếp đó Khả Nhi cho chị ấy ăn quả thứ hai, quả thứ ba...
Chị ấy vẫn không có động tĩnh gì.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện này...”
Tôi đưa tay ra đón lấy Phùng An Nam, rồi dặn Khả Nhi: “Cậu cho người khác ăn đi.”
“Được!” Khả Nhi đứng dậy rồi cầm thứ quả đó đến chỗ người phụ nữ vừa nãy.
Tôi ôm Phùng An Nam rồi dùng lòng bàn tay mình ấn vào ấn đường của chị, điều ngũ lôi trấn linh phù vào trong mạch chính, bắt đầu loại bỏ yêu khí cho chị. Ban đầu cơ thể chị ấy rung nhẹ, tiếp đó rung lên mạnh mẽ, máu đen chảy ra từ những vết thương ở ngực, trên vai và trên cánh tay.
Đám yêu quái Khiếu Vũ ở bên dưới nghìn chúng tôi với vẻ mặt thanh niên nghiêm túc, thật khiến cho người ta dở khóc dở cười.