Tôi không dám phân tâm, tranh thủ thời gian bấm thủ quyết, miệng niệm chú độ hồn: âm dương hữu tư, tam tài vô cực, phách quy nhật nguyệt, hồn nhập cửu thiên, phù trung chân linh, tự đắc tự tại, kim quang hộ thê, tự vãng tự hành, ngũ hành lục đọa, tùy duyên nhi nhập, sinh cung tử môn, tùy duyên vi sinh, đắc thử lãnh giả, kiến lãnh tức hành, thử phụng thất tinh bắc đẩu chân quân như chỉ, cấp cấp như luật lãnh!
Niệm chú xong, tôi dùng thủ quyết chỉ một cái, một luồng kim quang đánh vào thông linh trận, lũ yêu quái trong trận pháp lại gào thét dữ dội, tiếp đó hóa thành khói đen rồi tan biến.
Dường như đúng lúc ấy, thông linh trận và lục thần trận trên đài tròn nổ đùng một cái, chúng cùng nhau phát nổ.
Tôi bị hai luồng linh khí đánh bật lên trên không, bay ra ngoài hơn chục mét rồi ngã bịch xuống đất.
“Thiếu gia!” Khả Nhi vội nhảy xuống, cô ấy chạy với tốc độ nhanh nhất đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi: “Cậu thế nào rồi? Có bị thương không?”
Tôi ọc một cái nôn ra một cục máu, trước mắt tối sầm lại, thở dốc hổn ha hổn hển.
“Sao lại như thế này? Sao lại như thế này hả?” Khả Nhi đau lòng khóc rưng rưng.
Tôi lại nôn ra một cục máu, rồi lại nôn ra máu ròng ròng, lau đi máu ở khóe miệng, ngồi thở một lúc, lúc này tôi mới bình tĩnh trở lại.
“Bà nó, quên mất chuyện bị cắn trả...” Tôi trút hơi dài, rồi mỉm cười với cô ấy: “Không sao, lâu lắm rồi mới thổ huyết, sắp quên đi cảm giác này rồi đấy.”
“Rốt cuộc chuyện vừa nãy là sao? Sao lại bị cắn trả?” Cô ấy nước mắt lưng tròng hỏi tôi.
“Không phải tôi nói rồi sao, ba trận pháp đan xen, rất dễ xảy ra chuyện.” Tôi dựa vào cô ấy đứng lên: “Mặc dù lục thần trận và thông linh trận mạnh mẽ nhưng trận phong yêu ở bên ngoài còn mạnh hơn. Ba trận pháp chèn ép lẫn nhau, hai trận pháp của chúng ta bị nổ, đó là trận pháp mà tôi bày ra thế nên bị làn khí của trận pháp tác động, như vậy không phải là cắn trả sao?”
“Vậy cậu có bị sao không?” Cô ấy vội hỏi.
“Không sao rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn góc Đông Nam: “Lần đầu tiên mới biết trận pháp có thể bị nổ, đúng là mở mang tầm hiểu biết...”
“Không sao thì tốt rồi.” Khả Nhi lau nước mắt: “Thiếu gia, bên ngoài vẫn còn ba con, chúng nó sẽ xông vào đây bất cứ lúc nào, chúng ta phải nhanh chóng bày lại một trận pháp mới thôi!”
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi gật gật đầu: “Được! Đi thôi!”
Quay lại trên đài tròn, tôi bày lại một lục thần trận mới.
Linh khí mạnh mẽ bốc lên trên mặt đất, bảo vệ đài tròn.
Nhưng phạm vi lần này đã bé hơn lúc trước rất nhiều.
Điều này có nghĩa đại trận phong yêu khôi phục lại một chút thì ba con yêu quái Khiếu Vũ ngoài kia sẽ không trụ được lâu thêm nữa.
Tôi nghỉ ngơi một lúc rồi nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười hai giờ. Từ lúc vào khu A đến bây giờ đã bảy tiếng đồng hồ trôi qua. Tôi nói với tiểu Quân, ngắn nhất là một ngày, dài nhất là hai ba ngày thì chúng tôi có thể ra ngoài. Bây giờ xem ra, có lẽ không cần đến một ngày. Hơn nữa, xem tình trạng hiện giờ của những người ở trên đài tròn, chúng tôi nhất định phải nhanh chóng mang bọn họ ra ngoài, nếu không để quá lâu sẽ có nhiều người khỏe lại nhưng cũng sẽ trở thành tàn tật.
Tôi đợi một lúc rồi trầm tư giây lát, nói với Khả Nhi: “Xem ra ba con yêu quái Khiếu Vũ ở ngoài kia sẽ không xuống đây đâu.”
“Sao thế?” Khả Nhi hỏi.
“Khi bày trận có một nguyên tắc, đó chính là vật phải có có ít nhất ba đối tượng.” Tôi nói: “Cái gọi là nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, ba vật mới có thể thành trận. Những con yêu quái Khiếu Vũ đó dùng chính bản thân chúng làm vật, trên cột đá bên trên tạo thành kết giới, khiến cho một vật nào đó trên trụ đá phát ra sát khí xung thiên, hình thành nên đám mây sát khí phủ kín trời làm cho đại trận phong yêu yếu đi. Trước đây bọn chúng rất đông, thế nên không ngừng bay xuống đây tiếp viện, bây giờ chỉ còn lại ba con, nếu một con nào đó bay xuống đây thì kết giới của bọn chúng sẽ bị phá.”
“Thì ra là như vậy...” Khả Nhi gật gật đầu rồi hỏi tôi: “Vậy chúng ta làm thế nào?”
Tôi quay đầu nhìn những người trong đội khảo sát đang nằm trên đài tròn, phải lôi bọn họ ra ngoài, nhanh chóng mang bọn họ ra ngoài. Tôi nghĩ bây giờ chúng tôi ra ngoài thì ba con yêu quái Khiếu Vũ kia cũng sẽ không sà xuống ngăn cản chúng tôi. Chúng tôi phải tranh thủ cơ hội này để đưa người ra trước, sau đó tìm cơ hội để hành động.
“Nhưng bọn họ như thế này...” Khả Nhi nhìn những người đó: “Sao ra ngoài được? Khiêng ra ngoài sao?”
“Khiêng đến bao giờ?” Tôi đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Kế Châu, khom người xuống quan sát kỹ ấn đường của chú ấy, tiếp đó nhìn Tưởng Thiên Lý, Trương Húc Đông, Tôn Tiểu Mẫn, Phùng An Nam, Trần Diễm.