Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 340.

Chương 340. - Chương 340. -

“Thần quang của bọn họ đầu như đang hồi phục rất tốt.” Tôi suy nghĩ rồi nhìn Khả Nhi: “Thử khổi lổi phù đi (bùa bù nhìn).”

“Khổi lổi phù?” Khả Nhi đi đến: “Vậy bọn họ có thể tự đi rồi?”

“Đúng.” Tôi đứng dậy rồi nhìn Phùng An Nam và mọi người: “Thời gian là vàng là bạc, để lâu sẽ sinh biến, cách này còn tốt hơn là bọn mình khiêng họ ra ngoài.”

“Ừ! Vậy dùng nó đi!” Khả Nhi nói.

Tôi nhìn cô ấy rồi gật gật đầu, tiếp đó bước đến bên cạnh Tưởng Thiên Lý rồi ngồi xổm xuống, bấm chỉ quyết làm một bùa bù nhìn ấn vào trong ấn đường của ông ấy, tiếp đó dùng tay chỉ: “Dậy!”

Tưởng Thiên Lý bừng bừng mở mắt, dường như đang mộng du vậy, ông ấy đờ đẫn đứng dậy.

“Đậu má...” Khả Nhi bước đến, ngạc nhiên nhìn ông ấy rồi hỏi: “Bảo ông ấy làm gì thì ông ấy cũng nghe à?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.

“Mẹ kiếp! Bùa này truất quá!” Khả Nhi bất ngờ nhìn tôi: “Thiếu gia, nếu cái này dùng để tán gái...”

“Dừng lại!” Tôi chỉ vào cô ấy: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì!”

Cô ấy cười đểu, cố ý hỏi tôi: “Tui muốn nói cái gì ta?”

Mặt tôi đỏ bừng, tôi hắng giọng rồi cố tỏ ra bình tĩnh: “Ông nội đã nói, bùa bù nhìn không được dùng vào những việc có mục đích xấu, nếu không sẽ thất đức đấy.”

“Rốt cuộc ông nội đã dạy cậu bao nhiêu bùa vậy?” Cô ấy tò mò nhìn tôi: “Thần kỳ quá, cả bào tàng à thiếu gia!”

“Ông đã dạy tôi rất nhiều.” Tôi nói:”Chỉ là đại đã số tôi chưa từng thử qua, một là không có cơ hội, hai là trước đây sức mạnh tu luyện của tôi không đủ, có rất nhiều bùa muốn phát huy uy lực cần phải có sức mạnh tu luyện mạnh mẽ, ví dụ như tàng hình phù mà chúng ta dùng lúc đi vào đây, có cả khinh thần phù và...”

“Còn có bùa bù nhìn này nữa, đúng không?” Cô ấy tinh nghịch hỏi.

“Tôi không rõ về bùa bù nhìn.” Tôi suy nghĩ: “Có lẽ nó không có yêu cầu cao về sức mạnh lu tuyện, nhưng sức mạnh tu luyện cao rồi thì hiệu quả khi dùng nó nhất định sẽ tốt hơn...”

Cô ấy suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, liệu tôi có thể...”

“Không thể!” Tôi ngắt lời cô ấy: “Thứ này ngoài con trai tôi ra thì tôi sẽ không dạy cho bất kỳ ai! Được rồi, đừng tán ngẫu nữa, mau đỡ bọn họ dậy đi, tôi đến làm bùa.”

Khả Nhi cười hê hê: “Được rồi...được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng!”

“Cố gắng cái gì?” Tôi không hiểu.

“Không có gì.” Cô ấy lại giả vờ không biết: “Làm bùa, làm bùa đi!”

Cô ấy quay người kéo Phùng An Nam dậy.

Tôi bỗng hiểu ra ý của cô ấy, mặt tôi đỏ bừng nóng ran.

Khả Nhi này, tôi thực sự phục cô ấy rồi...

Tôi cười bất lực, thu lại lục thần trận rồi bắt đầu làm bùa.

Hơn chục phút sau, mười sáu người trong đội khảo sát đều đứng cả dậy, người nào người nấy với con mắt vô hồn, bọn họ giống hệt như mấy con cương thi.

Tôi nhìn bọn họ, trầm tư giây lát rồi bước đến, chọn một đôi nam nữ trung niên, lần lượt làm một linh quang phù trên ấn đường của mỗi người họ.

Sau khi làm xong, bọn họ bừng tỉnh dậy, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu hoảng hốt.

Người đàn ông còn đỡ nhưng người phụ nữ ôm lấy thân mình rồi kêu lên kinh hãi.

Tình hình bỗng trở nên hỗn loạn.

Khả Nhi nhíu mày: “Thiếu gia, bọn họ tỉnh lại rồi à?”

“Chưa.” Tôi biết ý liền mỉm cười: “Tôi chỉ làm thử nghiệm mà thôi.”

“Thử nghiệm?” Cô ấy không hiểu.

Tôi bước đến rồi đưa tay ra điểm vào ấn đường của bọn họ, hóa giải linh quang phù.

Bọn họ lập tức bình tĩnh lại rồi quay lại trạng thái ngơ ngơ lúc nãy.

Khả Nhi thấy bối rối: “Đây là...”, “Dùng bùa bù nhìn và linh quang phù, nhìn người bọn họ không khác với lúc bình thường là mấy, nhưng ý thức của bọn họ không còn chịu sự khống chế của bản thân.” Tôi nói: “Tôi làm cái thử nghiệm này, xem ra hiệu quả cũng không tồi.”

Khả Nhi cảm thấy mơ hồ không hiểu: “Cậu đã không muốn dùng bùa bù nhìn, tại sao còn thử nghiệm cái này?”

“Không muốn dùng, nhưng chưa chắc về sau sẽ không dùng.” Tôi nói: “Nếu đã gặp trường hợp nà rồi thì làm một cái thử nghiệm, về sau lỡ như cần dùng đến thì trong lòng cũng cảm thấy tự tin.”

Khả Nhi phì cười khì khì.

“Cậu cười gì vậy?” Tôi đỏ mặt.

“Được rồi...được rồi...” Cô ấy cố nhịn cười rồi hắng giọng: “Làm thử nghiệm cũng đúng thôi, có kỹ năng thần kỳ này về sau nhất định sẽ có ích nhiều đấy.”

“Tôi không dùng để tán gái đâu.” Tôi đỏ mặt nói.

“Tôi biết...” Cô ấy sà đến rồi ôm chặt lấy cổ tôi, nhìn tôi với bộ mặt sùng bái: “Cậu không cần dùng...”

“Được rồi, đừng đùa nữa.” Tôi nhìn cô ấy: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Khả Nhi không cười nữa, cô ấy hít một hơi thật sâu: “Ừ!”

Tôi ôm cô ấy một cái rồi buông cô ấy ra, tiếp đó quay người ra lệnh cho những người kia: “Đi theo bọn ta.”

Nói xong, tôi dẫn Khả Nhi nhảy xuống đài tròn.

Bình Luận (0)
Comment