Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 341.

Chương 341. - Chương 341. -

Người trong đội khảo sát không nhanh nhẹn như vậy, họn họ chỉ có thể từ từ xuống đài tròn và đi theo.

Tôi nhìn mười hai cửa vào ở xung quanh, rồi hỏi Khả Nhi: “Bọn mình vào đây bằng cửa nào nhỉ?”

Khả Nhi nhìn tứ phía rồi chỉ vào một cái trong số đó: “Cái đó.”

“Đi thôi!” Tôi nói.

“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu.

Chúng tôi dẫn người trong đội khảo sát từ từ đi vào cánh cửa đó.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng chúng tôi đã đi ra khỏi điện thần.

Khu C lúc này trời mây quang đãng ánh nắng hiền hòa, đám mây mù bao trùm trên không nay đã tan biến.

Tôi ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy có ba con yêu quái Khiếu Vũ vẫn đang kiên trì bay quanh trụ đá.

“Bọn chúng vẫn bay quanh đó làm cái gì nữa chứ?” Khả Nhi không hiểu.

Tôi bỗng nhớ đến một thứ giống vậy: “Gương đồng Khiếu Vũ! Khả Nhi mau xem có có gương đồng Khiếu Vũ ở trên người bọn họ không!”

Khả Nhi ngây ra rồi quay đầu nhìn người trong đội khảo sát: “Như thế này rồi...mà vẫn cất giấu được cái gương à?”

Lúc này tôi mới ý thức được, những người này đang trong trạng thái hỏa thân nửa người.

Vậy gương đồng Khiếu Vũ ở đâu rồi? Tôi vô thức nhìn về phía đỉnh của trụ đá, là ở đó, luồng sát khí mạnh mẽ vẫn xông thẳng lên trời, mặc dù đã không thể ngưng tụ thành đám mây che phủ bầu trời nhưng nó vẫn kiên cường mạnh mẽ đối kháng với trận phong yêu. Chính vì như vậy mà ba con yêu quái Khiếu Vũ bên trên không được bổ sung tinh khí nhưng cái đầu của chúng vẫn không bé lại, tốc độ vẫn không có dấu hiệu bị suy yếu.

Tôi bỗng hiểu ra.

Gương đồng Khiếu Vũ đó chính là ở bên trên trụ đá.

“Nó ở đó.” Tôi chỉ tay lên phía trên: “Bọn chúng đặt gương đồng Khiếu Vũ lên phía trên trụ đá rồi.”

“Đậu mòe!” Khả Nhi sững lại: “Ở trên đó á? Bọn mình làm gì có cánh đâu, sao mà bay lên đó được.”

Tôi liền nhớ đến câu nói của tôi và Tề Khải Phong vào buổi tối trước khi xuất phát, chiếc gương đồng Khiếu Vũ là bảo vật quốc gia cấp đặc biệt, không được để mất...

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn những người trong đội khảo sát ở phía sau: “Đưa bọn họ ra ngoài trước, sau đó chúng ta lại vào đây.”

“Chiếc gương đồng Khiếu Vũ này quan trọng vậy à?” Khả Nhi không hiểu.

“Chiếu gương này là trấn vật của vương tộc Khiếu Vũ, bề ngoài chỉ là một chiếc gương đồng nhưng bên trong lại là một viên linh thạch màu đen.” Tôi giải thích cho cô ấy: “Linh thạch này có thể hồi sinh người Khiếu Vũ, nếu không mang ra ngoài mà để nó ở lại đây, thì nơi này sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Hơn nữa, gương đồng Khiếu Vũ này là quốc bảo cấp đặc biệt, mặc dù người ở bên trên không biết được bí mật của nó nhưng lại đặt rất nhiều sự mong mỏi vào nó. Nếu như chúng ta làm mất nó, thì cậu phải ăn nói thế nào với Tề Khải Phong bên đó?”

“Tôi hiểu rồi...” Khả Nhi suy nghĩ: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Tôi không nói gì liền quay người đi vào rừng cây.

Khoảng một tiếng sau, chúng tôi đến được trước khối đá khổng lồ, nơi phát hiện ra áo khoác gió, tôi lệnh cho bọn họ mặc áo khoác gió vào. Như vậy, ít nhất thân trên cũng không trần trụi như vậy, còn về quần thì không còn cách nào khác.

Sau khi bọn họ thay áo xong, tôi phá giải bùa bù nhìn trong ấn đường của bọn họ.

Từng người một ngã phịch xuống trên nền đất.

Lúc này, ở phía xa truyền đến tiếng gầm của động cơ máy bay trực thăng, đám lính đặc chủng của Tề Khải phong đã đến rồi.

Tôi dặn Khả Nhi: “Cậu đi ra khỏi khu rừng dẫn bọn họ vào đây đi, nói là chúng mình tự khiêng người trong đội khảo sát ra đây, bảo bọn họ đưa người về, cậu cũng về trước cùng bọn họ đi.”

“Được!” Khả Nhi thu dao lại rồi quay người rời đi.

Tôi tìm một phiến đá sạch rồi ngồi xuống, thở phào một cái, tiếp đó suy nghĩ cách đoạt lại chiếc gương đồng đó.

Trụ đá cao như vậy, chúng tôi hoàn tòan không thể lên trên được, cho dù dùng khinh thân phù cũng không thể. Cách duy nhất đó là thu hút cho bọn chúng sà xuống, nhưng bọn chúng đang canh giữ chiếc gương dồng, sao có thể khiến chúng bay xuống được? Tôi phải nghĩ cách thôi, để cho chúng không xuống không được...

Tôi bắt đầu rơi vào trầm tư.

Sau hơn chục phút, Khả Nhi dẫn một đội lính đặc chủng quay lại.

“Bọn họ ở đây!” Khả Nhi chỉ vào những người trong đội khảo sát khoa học.

“Được rồi, giao cho chúng tôi đi!” Một anh lính dẫn đầu nói xong liền đưa tay ra hiệu cho thành viên trong đội: “Cứu người!”

“Rõ! Đội trưởng!” Mười mấy anh lính đặc chủng chạy đến, mỗi người khiên một người, rồi quay người rời đi.

Tôi lặng lẽ quan sát bọn họ cứu người, không nói một lời nào.

Khả Nhi nhanh chân bước đến chỗ tôi, khom người xuống rồi nói nhỏ: “Thiếu gia, đây là đội trưởng của bọn họ, mật danh là Sói Đen!”

Sói Đen bước đến rồi cung kính làm lễ trong quan đội với tôi: “Ngô Tranh huynh đệ, vất vả cho cậu rồi!”

Bình Luận (0)
Comment