“Ừm.” Tôi định thần lại rồi đứng dậy bắt tay với anh ấy: “Các anh cũng vất vả rồi.”
“Đội viên của tôi sẽ đưa người trong đội khảo sát quay về trước, sau đó sẽ đến đón các cậu!” Sói Đen nói: “Huynh đệ, từ bây giờ trở đi, tôi và các cậu cùng nhau chiến đấu!”
Tôi mỉm cười: “Được, vậy anh đợi chúng tôi tở đây, chúng tôi đi lấy gương đồng Khiếu Vũ.”
Sói Đen sững lại: “Sao vậy? vẫn chưa lấy được chiếc gương đó à?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, tình hình của những người trong đội khảo sát rất nguy kịch, chúng tôi chỉ có thể cứu người trước.” Tôi nói: “Bây giờ bọn họ đã an toàn rồi, thế nên chúng tôi có thể yên tâm mà quay lại lấy gương đồng.”
“Để tôi đi cùng các cậu!” Anh ấy nói.
“Không được, bên trong có sinh vật không xác định, hơn nữa từ trường lại khá quái dị, anh đi vào đó thì thần trí của anh sẽ trở nên mơ hồ.” Tôi nói: “Đợi chúng tôi ở đây là được rồi.”
“Vậy...tại sao các cậu lại không hề hấn gì?” Anh ấy không hiểu.
“Chúng tôi đã được huấn luyện đặc biệt, không mẫn cảm với sự can thiệp của từ trường thế nên từ trường này chỉ ảnh hưởng ít đến chúng tôi thôi.”
“Vậy được rồi.” Sói Đen nói: “Tôi ở đây đợi các cậu quay lại!”
“Được.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Khả Nhi gật gật đầu.
Chúng tôi quay người đi về nơi sâu thẳm của khu rừng.
Sói Đen lập tức ấn nút đàm thoại: “Đưa người bị thương quay về căn cứ, tôi ở đây đợi các cậu!”
Chúng tôi nhân lúc anh ấy không để ý, nhanh chóng tăng tốc độ chạy về hướng điện thần.
Mấy phút sau, chúng tôi lại một lần nữa ra khỏi khu rừng, và đi đến bên dưới điện thần.
Yêu quái Khiếu Vũ ở trên không nhìn thấy chúng tôi, nhưng bọn chúng hoàn toàn không bận tâm, chúng vẫn tiếp tục bay xung quanh trụ đá.
“Chúng ta không lên được, phải dụ chúng xuống mới được?” Khả Nhi nhìn tôi.
“Tôi đã nghĩ đến rồi, chúng ta sẽ đánh bại một con khiến cho bọn chúng không thực hiện được trận pháp, như vậy hai con còn lại nhất định sẽ sà xuống liều mạng với mình. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ đem theo chiếc gương theo sà xuống đây.” Tôi nói: “Cậu nhìn xem, từ đây đến trên đỉnh trụ đá đó cách bao nhiêu mét.”
Khả Nhi đưa tay ra rồi dùng ngón tay cái để đo: “Một trăm bảy mươi mét!”
“Chắc không?” Tôi hỏi.
“Chắc!” Cô ấy khẳng định.
Tôi hít một hơi thật sâu : “Tôi không chắc...”
Khả Nhi sững lại: “Sao vậy?”
“Ngũ lôi phù của tôi không đánh được cao như vậy.” Tôi nói: “Tôi cũng không biết có được hay không...”
“Được mà.” Khả Nhi nói: “Nhất định có thể.”
Tôi nhìn cô ấy một cái: “Sao cậu lại tự tin thế?”
Khả Nhi bật cười: “Bởi vì cậu là thiếu gia của tôi, tôi tin cậu!”
Tôi nhìn yêu quái Khiếu Vũ trên không trung: “Được, vậy để tôi thử xem!”
Vừa dứt lời, tôi hình dung ra ngũ lôi phù, tay vẫy một cái thì có một luồng kim quang chiếu thẳng lên đến đỉnh của trụ đá. Trong nháy mắt đã xuyên qua lồng ngực của một con yêu quái Khiếu Vũ trong số đó. Nó thét lên tiếng kêu đầy đau đớn rồi rơi xuống hơn chục mét, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục trở lại rồi bay lên trên.
“Đánh trúng rồi!” Khả Nhi kích động nói.
Tôi quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Phải đánh trúng đầu của nó mới có thể hạ được nó, bọn chúng bay nhanh quá, hoàn toàn không thể ngắm trúng...”
Khả Nhi suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, ngũ lôi phù có thể làm trên đạn không?”
Tôi bỗng có ý nghĩ: “Cậu biết dùng súng hả?”
Khả Nhi rất tự tin: “Mẹ tôi là một tay súng cừ khôi đấy, xạ tiễn như thần, tôi không được lợi hại như mẹ nhưng hơn ba trăm mét đánh được chuột là không thành vấn đề!”
Tôi quay đầu nhìn khu rừng, trầm tư giây lát : “Súng là mệnh của binh, anh ấy cho cậu mượn chắc?”
“Cậu yên tâm, để tôi nói với anh ấy.” Khả Nhi nói: “Cậu đợi tôi một lúc, tôi sẽ quay lại ngay.”
“Được!” Tôi gật đầu: “Đi đi.”
Khả Nhi nhìn yêu quái Khiếu Vũ trên không trung một cái rồi quay đầu đi vào khu rừng, chạy vụt một cái không thấy bóng người đâu nữa.
Mấy phút sau, cô ấy quay lại với một chiếc súng tiểu liên.
“Cậu nói thế nào với Sói Đen vậy?” Tôi hỏi.
Khả Nhi cởi cây súng trên vai xuống, gỡ băng đạn xuống một cách thuần thục, tiếp đó đặt cây súng xuống và bắt đầu tháo đạn: “Tôi nói sinh vật không xác định ở trong đây rất nguy hiểm, trước đây chúng tôi chỉ có thể dùng dao nên nguy hiểm lắm. Anh ấy nghe xong không nói nửa lời liền đưa súng cho tôi. Anh ấy biết quan hệ của tôi với chú Tề, thế nên anh ấy tin tôi!”
Cô ấy đưa cho tôi một viên đạn: “Anh ấy còn đưa cho tôi hai băng đạn, thêm những viên này, tổng cộng bán được sáu mươi phát, cũng đủ dùng đánh chết những con dơi lớn đó!” Tôi bật cười, đón lấy viên đạn: “Được, lấy hết đạn ra đây đi!”
Sáu mươi viên đạn cần sáu mươi lá ngũ lôi phù.