“Thiếu gia, cậu...” Tưởng Nhu ngạc nhiên nhìn tôi: “”Sao cậu lại biết rõ như vậy? Giống như cậu tận mắt chứng kiến vậy...”
Tôi mỉm cười với chị: “Đây đâu phải lần đàu tiên chị thấy tôi như vậy, điều này có gì kỳ lạ đâu?”
“Thần kỳ quá...” Chị ấy khó có thể tin nổi: “Cậu đúng là thần!”
“Tôi không phải thần, tôi là người.” Tôi nói: “Nếu thực sự là thần thì chuyện này đơn giản rồi.”
“Không không, cậu chính là thần, là thần trong lòng tôi!” Chị ấy rất kích động: “Cậu lợi hại quá!”
“Đúng vậy.” Khả Nhi bật cười, rồi nhìn tôi đầy tự hào: “Bản lĩnh của thiếu gia nhà chúng tôi lớn lắm!”
“Tôi nói những chuyện này cho chị, không phải để nghe được lời ca tụng của chị mà để chị yên tâm.” Tôi nhìn Tưởng Nhu: “Nhưng chị phải hiểu, không phải tôi biết những thứ này thì có nghĩa chuyện này rất dễ xử lý. Sát thai kỳ lân đó vô cùng hung mãnh, chúng tôi đối mặt với nó mà không có gì chắc chắn cả. Thế nên nếu như thực sự chị muốn tốt cho tôi thì đừng nói những lời như vậy, nếu không sẽ rất dễ xảy ra biến số.”
Tưởng Nhu sững lại rồi vội gật đầu: “Hiểu rồi...hiểu rồi! Tôi sẽ để ở trong lòng, không nói ra.”
“Ừ.” Tôi đưa điện thoại cho chị: “Như vậy mới đúng.”
Tưởng Nhu hít một hơi thật sâu, trong lòng lấy tin tưởng hơn: “Thiếu gia, cậu có thể vực dậy ván cờ chết này, đúng không?”
“Ngô gia chúng tôi làm việc đều phải làm thỏa đáng cho chủ.” Tôi nói: “Chuyện này phải thực hiện ba bước, bước một là cứu người; bước hai là giải quyết sát thai kỳ lân; bước ba vực dậy ván cờ chết này. Thế nên chị không cần gấp gáp, chúng ta cứ làm từng bước một...”
Chị lấy rất kích động, gật đầu thật mạnh:”Vâng! Cảm ơn thiếu gia! Cậu thật tốt!”
Mặt tôi nóng bừng, vội tránh ánh mắt rực lửa của chị ấy, rồi gấp bản vẽ lại đưa cho chị: “Bí mật này chỉ có ba người chúng ta biết, không được tiết lộ ra bên ngoài.nếu không cục văn vật lại đến mấy lần nữa đấy, chuyện này sẽ trở nên phiền phức. Mặc dù bây giờ trận pháp này đã hỏng nhưng sức mạnh vẫn còn tồn tại. Nếu như để cục văn vật đào lên một cái nữa thì sát thai kỳ lân mất đi sự khống chế, Kim Lăng sẽ gặp phải nạn lớn.”
“Tôi hiểu rồi!” Chị ấy nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật này thật kỹ!”
Tôi gật gật đầu rồi nhìn Khả Nhi: “Sợ không?”
Khả Nhi tự tin mỉm cười: “Không phải chỉ là sát thai kỳ lân thôi sao? Xử nó!”
Tôi bật cười, rồi xoa đầu cô ấy: “Tốt!”
Đang nói thì nữ trợ lý kia quay lại: “Tứ tiểu thư, máy bay nhận được lệnh của tháp chỉ huy của sân bây, có thể cất cánh được rồi.”
“Tốt.” Tưởng Nhu nhìn tôi: “Thiếu gia, có thể cất cánh được rồi!”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Được rồi, xuất phát thôi!”
Lúc chiều tối, máy bay của chúng tôi đã đáp xuống sân bay Kim Lăng.
Đi ra từ sân bay, tôi suy nghĩ rồi dặn Tưởng Nhu: “Kế hoạch thay đổi một chút, không cần đi đến bệnh viện nữa, đưa bọn tôi đến khách sạn.”
“Được!” Tưởng Nhu gật đầu.
Khả Nhi không hiểu: “Không cần đi đến xem tình hình của Thẩm Tinh Hải với La Tú Sơn à?”
“Bọn họ muốn dùng trận pháp để chữa lại tàn trận, kết quả sức mạnh không đủ, trận pháp không thể hòa vào tàn trận, thế nên tự mình bị cắn trả.” Tôi nói: “Tôi đã hiểu đại khái tình hình rồi thế nên không phải đi xem nữa. Chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi ăn uống cái đã, sau đó đến quận thủy Kim Lăng luôn.”
“Vâng!” Khả Nhi gật gật đầu.
“Thiếu gia, nếu cần chuẩn bị thứ gì thì cậu cứ dặn dò.” Tưởng Nhu nói: “Tôi sẽ đi chuẩn bị.”
“Không cần chuẩn bị gì cả, thông báo cho mấy người anh chị của chị đến quận thủy Kim Lăng đi.” Tôi nói: “Tôi muốn để họ quan sát qua camera xem tôi và Khả Nhi cứu người như thế nào.”
“Chuyện này...cậu có dụng ý gì vậy?” Tưởng Nhu không hiểu.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm những gì tôi nói là được.” Tôi nói.
Chị ấy do dự một lúc rồi gật gật đầu: “Được.”
Từ khi dự án quận thủy Kim Thành này xảy ra chuyện, Tưởng Nhu và anh chị của chị ấy đã cãi nhau rất căng thẳng. Bây giờ nửa đêm lại gọi bọn họ qua đây, liệu bọn họ có thể đến không, mà đến rồi thì sẽ nói gì, trong lòng chị ấy không có sự chắc chắn nào cả.
“Không cần lo lắng.” Tôi nói với chị: “Bọn họ sẽ đến thôi.”
“Tôi sợ lúc họ đến, họ lại không tôn trọng cậu, nói những lời không nên nói.” Chị ấy lo lắng: “Bây giờ họ rất có ý kiến với tôi, lúc tôi mời thầy Thẩm đến, bọn họ cũng đã cười lạnh chế giễu, tôi sợ đến lúc đó họ gặp cậu với Khả Nhi tiểu thư sẽ càng quá đáng hơn...”
“Không sao.” Tôi cười bình thản: “Thứ tôi cần là điều này.”
Chị ấy không hiểu: “Thứ cậu cần là điều này? Thiếu gia, cậu...”
“Tưởng tiểu thư, đừng hỏi nhiều như vậy.” Khả Nhi nói: “Thiếu gia nói thế nào thì chị cứ làm như vậy, còn những thứ khác thì chị không cần suy nghĩ.”
Tưởng Nhu hít một hơi thật sâu: “Được, tôi hiểu rồi!”
Rất nhanh sau đó đã đến khách sạn, Tưởng Nhu đã chuẩn bị cho chúng tôi căn phòng cao cấp, còn đích thân đưa chúng tôi vào phòng.