Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 368 - Chương 368.

Chương 368. - Chương 368. -

“Không phải tập trung lại, mà là chúng bốc từ dưới đất lên.” Tôi giải thích: “Sáu cái đỉnh đồng phong ấn địa khí ở đây, bây giờ đã đào lên một cái rồi, có nghĩa là trận pháp mất một góc, thế nên sát khí bốc lên.”

“Vậy nếu cứ để thế này thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Cô ấy hỏi tôi.

“Sát khí xông lên càng nhiều thì sát thai kỳ lân càng mạnh.” Tôi nói: “Đợi khi nó đủ lớn mạnh rồi thì nó sẽ xông ra phá tan sự giam cầm ở đây. Đến lúc đó cả thành phố Kim Lăng này sẽ gặp họa.”

Khả Nhi hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu: “Đột nhiên cảm thấy chuyện chúng ta làm rất có ý nghĩa.”

Tôi bật cười rồi xoa đầu cô ấy: “Từ xưa đến nay, những việc ta làm đều rất có ý nghĩa, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi.”

Khả Nhi cũng cười: “Ừm!” Cô ấy nhìn rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, trận pháp của họ ở đâu thế?”

“Sát khí ở đây quá nặng, nó đã che đậy mất tàn trận của họ rồi.” Tôi nói: “Như thế này, chúng ta sẽ tìm men theo cái hố lớn này, rồi sẽ tìm được thôi.”

“Vâng!” Cô ấy gật gật đầu.

Chúng tôi men theo hố lớn và bắt đầu việc tìm kiếm.

Đi được khoảng mấy trăm mét, mắt Khả Nhi sáng bừng rồi chỉ về phía trước: “Thiếu gia, cờ kìa!”

Tôi nhìn kỹ: “Ở đâu?”

Khả Nhi chạy ù qua, nhặt được hai cột cờ lớn ở trên đất: “Cậu nhìn đi!”

Tôi rảo bước đi đến cạnh cô ấy, đón lấy cái cờ rồi quan sát kỹ, gật gật đầu: “Không sai, là nhật nguyệt trấn sát kỳ!” Khả Nhi nhìn tứ phía rồi chỉ về phía trái ở đằng trước: “Thất tinh đăng ở kia!”

Tôi đưa nhật nguyệt trấn sát kỳ cho cô ấy rồi quay người đi đến trước thất tinh đăng và ngồi xụp xuống, chiếc đèn này đã tắt từ lâu, nhưng vị trí thất tinh không bị loạn, chỉ là khí trận pháp đã không còn nữa.

Tôi nhíu mày, quay người nhìn cái hố lớn đó, trong lòng nghĩ phiền phức thật rồi...

Khả Nhi buông cờ xuống rồi đến bên cạnh tôi: “Thiếu gia, sao vậy?”

Tôi đứng dậy rồi nhìn cô ấy: “Đăng trận ở đây, khí tàn trận không còn nữa.”

“Khí không còn nữa?” Khả Nhi sững sờ, cô ấy ngồi xụp xuống quan sát đăng trận ở trên đất: “Mẹ kiếp...thật sự mất rồi...”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Tàn trận đâu mất rồi?”

“Có lẽ là bị hút vào trong hố rồi.” Tôi trầm tư suy nghĩ rồi nhìn cô ấy: “Chúng ta xuống đó tìm.”

Cô ấy đứng dậy: “Đi vào trong hố á?”

“Đúng vậy!” Tôi nói: “Thất tinh tục linh trận bị hút vào trong rồi, vậy nên tam tài tục linh trận của La Tú Sơn cũng không thoát được. Chúng ta phải đi xuống đó, tìm được hai tàn trận đó và cứu bọn họ ra.”

“Được!” Khả Nhi xắn ống tay lên:”Vậy đi xuống thôi!”

“Sát khí ở bên dưới quá nặng, sau khi tìm được tàn trận thì bắt buộc phải bày trận ngăn sát khí thì mới có thể phá tàn trận, cứu nguyên thần ra.” Tôi nhìn cô ấy: “Nhưng như vậy thì bắt buộc sẽ làm xáo loạn sát khí, sát khí này là trạm tiếp tế cho sát thai kỳ lân, lỡ như làm kinh động đến nó thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Khả Nhi nhìn chiếc hố to đó rồi hỏi tôi: “Nó phun lửa vào trong hố à?”

“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu và nhìn chiếc hố lớn đó: “Chúng ta đang vào thế nhổ răng hùm, làm không tốt thì sẽ bị nó biến thành hố nướng người đấy.”

Khả Nhi suy nghĩ: “Thiếu gia, không sợ! Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện đâu!”

Tôi bật cười: “Cậu tự tin thế cơ à?”

“Chúng ta từng giết yêu quái Khiếu Vũ, mà còn sợ sát thai kỳ lân bé xíu cỏn con này à?” Cô ấy rất tự tin: “Thiên hạ võ công, vô kiên vô tồi, duy khoái bất phá*! Chỉ cần chúng ta thao tác nhanh thì cho dù có làm kinh động tới nó thì cũng có thể chạy ra được!”

(*)Võ công thiên hạ, không có thứ gì rắn chắc mà không thể bị vỡ, chỉ có tốc độ nhanh mới có thể phá giải.

Tôi không nói gì, nhíu mày suy nghĩ.

Tôi hiểu đạo lý cô ấy nói, nhưng cái hố sâu mấy chục mét quả thực là một nơi nguy hiểm. Khoan chưa nói khả năng sát thai kỳ lân ẩn nấp trong đó, nhưng cho dù nó không ở trong đó thì một khi làm kinh động đến nó, nó sẽ quay lại phun lửa chỉ là chuyện chớp mắt mà thôi. Mà chuyện mà làm kinh động đến nó đã chắc như đinh đóng cột, không thể tránh khỏi.

Đây đâu có phải đến cứu người? Là đến tìm cái chết mới đúng! Không thể vì cứu bốn nguyên thần ở bên dưới mà chúng tôi tự trôn xác mình ở trong cái hố đó được.

“Thiếu gia, cậu lại do dự gì vậy?” Khả Nhi nói: “Không vấn đề gì đâu! Đây chỉ là sát khí thôi, đây có phải khí oxi đâu, còn sợ nó không cháy được à?”

Đang nói thì có một chiếc máy bay không người lái bay lên, nó xoay tròn trên đầu chúng tôi.

Bọn tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc máy bay đó đang lơ lửng dừng ở trên không.

“Bọn họ đang quan sát chúng ta đó.” Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, đừng do dự nữa!”

Tôi trầm tư giây lát: “Được!”

Tôi kéo tay phải của cô ấy rồi bấm chỉ quyết làm một tị sát phù, một phụng nhãn phù, một khinh thân phù rồi ấn ần lượt vào cánh tay của cô.

Cả thân người cô ấy rung nhẹ rồi thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment