Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 367 - Chương 367. Nhổ Răng Cọp

Chương 367. Nhổ Răng Cọp Chương 367. Nhổ Răng Cọp

Đại công tử thét lên một tiếng rồi bị đạp bay ra xa bảy tám mét, đập người vào cửa sắt của trung tâm bảo an, rầm một tiếng rồi gục.

Tưởng Thần ôm lấy cổ, than khóc đau đớn.

“Anh!” Tưởng Nhược hét lên, rồi gào lên giận dữ về phía đám người Tưởng Thanh: “Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Cảnh sát! Gọi cảnh sát đi!”

“Ai dám!” Vẻ mặt Khả Nhi sắc lạnh.

Đám người Tưởng Thanh bị dọa cho kinh hồn bạt vía, Tưởng Tuyết nãy cầm điện thoại lên rồi vội vàng bỏ xuống.

“Hừ!” Khả Nhi cười khinh bỉ: “Một đời rồng, một đời gấu! Ông nội của các người giỏi giang như vậy nhưng các người là một lũ đần độn!”

“Cô...” Tưởng Kỳ lầm bầm, chị ta không dám xấc xược với Khả Nhi liền chuyển sang Tưởng Nhu: “Em gái! Em nhìn đi, đây là người mà em mời tới đấy!”

“Khả Nhi tiểu thư nói sai à?” Tưởng Nhu cười lạnh.

“Mày...” Tưởng Kỳ chỉ vào chị ấy: “Mày...Mày cứ đợi đấy!”

Tưởng Nhu khinh bỉ quay người đi rồi hạ giọng xin lỗi chúng tôi: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, xin lỗi hai người.”

“Lời nói khi nãy của tôi không bao gồm chị trong đó.” Khả Nhi nói: “Chị không giống bọn họ, chị biết tiết chế, còn bọn họ người chẳng ra gì mà còn ăn nói xấc xược!”

Tưởng Nhu thở dài nhẹ nhõm:”Cô đừng tức giận là được rồi, nói thế nào đi nữa thì bọ họ không nhằm vào hai người đâu mà nhằm vào tôi hết...”

Tôi nhìn đồng hồ: “Đến lúc chúng ta đi cứu người rồi.”

“Vâng!” Tưởng Nhu gật gật đầu.

Tôi lướt qua chị ấy rồi đi đến trước mặt đám người Tưởng Thanh, nhìn Tưởng Thần vừa được bọn họ đỡ dậy: “Tưởng Nhu là em gái ruột của các người, anh chị làm khó tôi cũng chẳng sao, vậy tại sao lại phải làm khó chị ấy? Chị ấy là con gái, một mình chịu đựng áp lực lớn như vậy, mọi người là anh chị của chị ấy, vậy còn muốn ép chị ấy vào đường cùng à? Mọi người đều từ một gốc mà lại đối xử với chị ấy như thế, có đáng không?”

Đôi mắt của Tưởng Nhu ửng đỏ, lặng lẽ quay người đi, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi.

Tưởng Thần hổ thẹn cúi đầu.

Mấy người Tưởng Kỳ nhìn nhau, trên mặt cũng lộ vẻ hổ thẹn.

Tôi nhìn bọn họ một lúc rồi quay người đi đến bên Tưởng Nhu, vỗ vào vai chị ấy: “Được rồi, đừng buồn nữa.”

“Cảm ơn thiếu gia...” Chị ấy cố ngăn dòng nước mắt.

Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi thôi, đi cứu người!”

“Vâng!” Khả Nhi gật đầu.

Chúng tôi quay người đi lên chiếc xe mercedes, Khả Nhi khởi động xe.

“Thiếu gia!” Tưởng Nhu rảo bước đến, ngấn nước mắt dặn tôi: “Nhất định phải cẩn thận, lỡ như thứ đó có xuất hiện thì thà không cứu người nữa, cậu và Khả Nhi tiểu thư cũng không thể xảy ra chuyện được!”

Tôi mỉm cười bình thản: “Yên tâm đi.”

Chị ấy lặng lẽ gật đầu, bước ra sau vài bước.

Tôi bảo Khả Nhi: “Đi thôi.”

“Vâng.” Khả Nhi gật đầu.

Cô ấy chuyển phương hướng, đi qua vật cản trên đường rồi tiến vào khu dự án, đi về hướng trung tâm thể dục.

Tưởng Nhu chắp hai tay lại, giọt nước mất lã chã rơi, lặng lẽ quỳ xuống.

...

Diện tích quận thủy Kim Lăng rất lớn.Trong đó có khu nhà ở, công viên, trường học và các loại thiết bị cơ sở đã được xây dựng đầy đủ. Lúc ở khách sạn, Khả Nhi đã ghi nhớ hết toàn bộ bố cục nơi đây trong đầu, thế nên chúng tôi không cần bản đồ hay chỉ dẫn mà chỉ mất mười mấy phút là đến được gần công trường trung tâm thể dục xảy ra chuyện.

Khả Nhi đỗ xe bên đường rồi hai chúng tôi mở cửa xuống xe, đi vào công trường.

Mặc dù đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi xảy ra vụ cháy nhưng mùi hắc cháy xém vẫn dày đặc trong không khí. Bởi vì tôi vào đây làm việc nên Tưởng Nhu đã bật tất cả đèn ở khu gần công trường. Ánh sáng trong đêm tối lại có thể làm thức tỉnh sự cô độc của nơi chết, càng khiến cho bầu không khí âm u càng thêm rõ nét.

Chúng tôi cứ tiến về phía trước, bước trên nền đất xém sau khi bị đốt cháy, đi đến trước cái hố to có đường kính gần một ki lô mét. Cái hố này chính là nền móng của trung tâm thể dục, đỉnh đồng được đào lên từ đây. Bên trong hố lớn lúc này toàn là sát khí đang cuồn cuộn, nhìn giống như một nồi dầu đang sôi sùng sục.

“Cậu nhìn sát khí này đi.” Tôi nói với Khả Nhi: “Thầy Thẩm và La Tú Sơn đã bày trận trên cái hố này, như này không xảy ra chuyện mới lạ.”

“Lẽ nào bọn họ không nhìn ra à?” Khả Nhi cảm thấy khó hiểu.

“Thầy trò nhà họ đều có bản lĩnh, không có chuyện họ nhìn không ra.” Tôi nói: “Có lẽ lúc họ đến, sát khí trong đây vẫn chưa hiện rõ, sau khi bọn họ cân nhắc xong cảm thấy không có vấn đề gì, thế nên mới bày trận ở đây.”

“Cậu nói là sát khí này ở đây ngày càng nhiều lên?” Cô ấy nhìn tôi.

“Đúng.” Tôi gật đầu:”Ngày càng nhiều lên.”

“Vậy những sát khí đó từ đâu mà ra vậy?” Cô ấy nhìn xung quanh: “Tập trung lại đây à?”

Bình Luận (0)
Comment