“Sư tỷ của em? Đỗ Lăng?” Tưởng Kỳ cười lạnh: “Ai yo yo, giỏi lắm! Chị ta cũng bị thằng bé đẹp trai này dắt mũi hả?”
“Ha ha ha...em thấy đúng được tắm mươi phần trăm rồi đấy.” Tưởng Tuyết ở bên cạnh cười rung cả người: “Đỗ tiểu thư là nữ cường mà, người phụ nữ này mạnh lắm, đều thích mấy tiểu thịt tươi, tiểu bảo bảo đẹp trai thôi, ha ha ha...”
Chị ta bật cười, mấy người khác cũng cười theo, thậm chí mấy người công nhân ở bên cạnh cũng cười.
“Mấy người cười cái gì vậy?” Tưởng Nhu nổi giận.
Vừa thấy tứ tiểu thư nổi giận, đám công nhân vội cúi đầu xuống, không một ai dám cười.
Bọn họ sợ tứ tiểu tư nhưng đám người Tưởng Tuyết lại không hề sợ.
“Ai yo, em gái, em tức giận gì vậy...” Tưởng Nhược châm biếm: “Trước đây em mời đến Thẩm Tinh Hải, kết quả là lão già đó thành người thực vật; về sau em lại dẫn La tiên sinh tới, anh ta cũng biến thành người thực vật. Chị nói cho mà nghe, đừng hại người nữa, tiểu soái ca với tiểu mỹ nữ này chỉ mới mười chín tuổi thôi, em cũng muốn bọn nó biến thành người thực vậy hả? Quận thủy Kim Lăng đã thành ra thế này rồi, chỉ có thể lấy giá thấp hoặc trả đất cho chính phủ, để bọn họ mời thầu lại từ đầu. Tưởng gia nhà chúng ta giàu có làm ăn lớn, không phải có mấy chục tỷ thôi sao? Chúng ta chịu được...” Câu cuối cùng chị ta cố ý nói rất chậm, nói thật khó nghe.
Tưởng Nhu cười lạnh, cố kìm nén ngọn lửa giận dữ, chị ấy hít một hơi thật sâu rồi quay người lại xin lỗi chúng tôi: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, thực sự xin lỗi hai người, hai người đừng chấp họ, họ vốn như vậy đấy...”
“Gì mà không chấp với bọn này?” Đại công tử Tưởng Thần không nghe nổi nữa: “Em gái, nói như vậy với anh chị của em có hợp lý không vậy?”
“Đúng vậy.” Tưởng Thanh ngáp một cái: “Nửa đêm gọi bọn này đến đây, nói là mời được cao nhân gì đó, ầm ĩ hồi lâu thì ra là một cậu nhóc với nha đầu lông tơ! Bên kia anh đây còn có việc cơ!”
Tưởng Nhu tức đến mức nắm chặt nắm đấm, quay phắt người lại rồi hét lên giận dữ: “Các người đủ rồi đấy!”
“Em nói với ai thế!” Tưởng Thần nóng máu: “Nha đầu thối! Hơn bốn mươi tỷ đã đền vào đó rồi, mày còn muốn dùng dằng gì nữa?”
“Đúng thế!” Tưởng Tuyết cười lạnh, châm biếm: “Đừng nghĩ ông nội chiều mày thì mày có thể trèo lên đầu người khác! Năm người bọn chị ai cũng mạnh hơn mày! Bọn chị muốn xem ông già đó có thể bảo vệ mày bao lâu!”
“Haiz, em gái, có phải em ngủ với cậu ta rồi phải không? Ha ha ha...” Tưởng Nhược cười lớn rồi nhìn những người còn lại: “Anh em xem em ấy bảo vệ ai thế kia? Hai người nhất định là ngủ với nhau rồi, ha ha ha...”
“Các...các người...” Tưởng Nhu giận dữ không nói nên lời.
Khả Nhi cười lạnh, rồi đi đến trước mặt Tưởng Nhược, nhìn chị ta trên dưới một lượt.
Tưởng Nhược không cười nữa, chị ta lùi lại hai bước và nhìn cô ấy đầy cảnh giác: “Cô...cô làm gì vậy?”
“Chị tốt xấu gì thì cũng là thiên kim nhà giàu, sao ăn nói nói lại bốc mùi như vậy.” Khả Nhi cười lạnh: “Chị nói thiếu gia của tôi ngủ với em gái của chị, đây là lời mà người chị có thể nói ra được à?”
“Tôi nói thế nào thì cô quản được à!” Tưởng Nhược cười lạnh: “Cô là cái thá gì chứ?”
“Chị nói lại lần nữa thử xem.” Vẻ mặt của Khả Nhi lạnh tanh.
Tưởng Thần với thân hình cao lớn lôi Tưởng Nhược ra phía sau mình, rồi nỏi giận quát Khả Nhi: “Cô muốn làm gì hả?”
“Chả muốn làm gì sất.” Khả Nhi rất bình tĩnh: “Muốn quất chị ta mà thôi.”
“Cô dám!” Tưởng Thần sôi máu: “Tiểu Nhược, em nói đi! Em cứ nói tiếp đi! Để anh xem ai dám động vào em, ông đây mặc kệ là nam hay nữ đều cho nó làm phế nhân hết!” Tưởng Nhược thấy anh mình ra tay, thấy có chỗ dựa nên không sợ nữa, chị ta chỉ thẳng vào Khả Nhi: “Cô là cái thá gì chứ? Phế vật! Tôi nói rồi đấy, cô có thể...”
Khả Nhi không đợi chị ta nói hết câu, thân thủ nhanh như chớp, lách qua Tưởng Thần, xông lên cho Tưởng Nhược một cái bạt tai.
Bốp một tiếng thật sướng tai, Tưởng Nhược kêu lên một tiếng thảm thiết, chị ta bị tát cho loạng choạng mất thăng bằng.
“Đậu mẹ!” Tưởng Thần nổi giận, định giơ tay lên đánh Khả Nhi.
Khả Nhi xoay người, dí đầu mũi dao vào yết hầu anh ta: “Động! Mày động đi!”
Tưởng Thần sững người.
Đám người Tưởng Thanh cũng sững sờ.
Đám công nhân vên cạnh cũng đứng ghệt ra.
“Cô...cô đừng manh động...” Tưởng Thần sợ sệt nói: “Có gì thì nói chuyện với nhau...”
“Khả Nhi, bỏ đi.” Tôi điềm tĩnh nói: “Chúng ta đến làm việc chứ không phải đánh nhau, thả anh ta ra đi.”
Khả Nhi nhìn tôi một cái rồi thu dao lại, chuẩn bị quay về.
Tưởng Thần thấy cơ hội đến rồi, anh ta hét lên giận dữ rồi bổ nhào vào Khả Nhi.
Khả Nhi quay người dùng sức đạp mạnh vào cổ của Tưởng Thần.