Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 365. Huyết Mạch Của Tưởng Gia

Chương 365. Huyết Mạch Của Tưởng Gia Chương 365. Huyết Mạch Của Tưởng Gia

“Liệu có gặp phải sát thai kỳ lân không?” Tưởng Nhu lo lắng.

“Chuyện này khó nói, tỷ lệ lớn là sẽ gặp.” Tôi nói.

“Vậy có nguy hiểm không?” Chị ấy hỏi.

“Nguy hiểm là điều nhất định sẽ gặp phải.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Có điều chúng tôi có thể đối phó.”

Khả Nhi rất tự tin: “Tôi không tin nó có thể mạnh hơn những con dơi lớn.”

“Con dơi lớn?” Tưởng Nhu cảm thấy khó hiểu.

Tôi hắng giọng: “Ờm...chuyện trước đây.”

“Ồ, hiểu rồi, tôi không hỏi nữa.” Tưởng Nhu vội nói.

“Thiếu gia, trận pháp mà Thẩm Tinh Hải và La Tú Sơn bày trận là gì thế?” Khả Nhi hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, tại sao bọn họ lại lấy nguyên thần mình ra, đây là thao tác thần thánh gì vậy?”

“Thứ Thẩm Tinh Hải dùng là thất tinh tục linh trận, còn thứ La Tú Sơn dùng là tam tài tục linh trận.” Tôi nói: “Hai loại trận pháp này có tên là tục linh, thực ra đều là cầm cố trận thuộc loại phong ấn.”, “Cụ thể chúng có gì khác nhau vậy?” Cô ấy hỏi.

“Thứ thất linh tục linh trận dùng là thất tinh đăng trận và nhật nguyệt trấn sát kỳ, thế nên cần ba người mới có thể hoàn thành, một người xếp đèn bày trận, hai người cầm cờ hộ pháp; thứ tam tài tục linh trận sử dụng là lệnh bài, có thể một người làm.” Tôi giải thích: “Suy nghĩ của bọn họ là đúng, chỉ là bọn họ không biết đỉnh đồng dưới đất được dùng máu kỳ lân tu luyện, hơn nữa đã hình thành sát thai kỳ lân. Uy lực trận pháp của bọn họ không đủ nên bày trận được một nửa thì bị sát khí ở dưới đất phá tan, biến thành tàn trận, rồi bị cắn trả.”

Tưởng Nhu gật gật đầu: “Thực sự thầy Thẩm lúc đi vào trong có mang theo bảy ngọn đèn và hai cột cờ lớn, còn La tiên sinh trước khi vào cũng đã kiểm tra lại lệnh bài trong túi trước mặt bọn tôi. Thiếu gia, cậu nói không sai chút nào!”, “Vậy bây giờ nguyên thần của bọn họ đang ở đâu?” Khả Nhi hỏi: “Là ở trong tàn trận của tục linh trận? Hay là trong tàn trận lớn hơn?”

“Nếu như ở trong tàn trận lớn đó thì chúng ta không cần cứu người nữa.” Tôi nói: “Tàn trận của hai tục linh trận đó vừa giam giữ nguyên thần của họ , cũng vừa bảo vệ nguyên thần của họ ở mức độ nhất định. Sau khi chúng ta đến thì chỉ cần phá hai tàn trận đó liền có thể cứu được bọn họ.”

Khả Nhi gật gật đầu: “Hiểu rồi!” Tôi nhìn Tưởng Nhu: “Những tư liệu camera của đêm nay nhất định phải được bảo mật nghiêm ngặt, ông nội chị nhất định phải được xem. Sau khi ông ấy xem thì phải xóa đi ngay, tuyệt đối không được giữ lại.”

“Được!” Tưởng Nhu gật đầu.

Tôi nhìn thời gian: “Được rồi đấy, chúng ta đi thôi.”

Hai người con gái nhất tề đứng dậy: “Được!”

Chúng tôi rời khỏi khách sạn và đi đến quận thủy Kim Lăng.

Khu dự án quận thủy Kim Lăng nằm ở phía tây bắc của khu thành phố Kim Lăng, có diện tích khoảng mười lăm ki lô mét vuông. Trên bản đồ của Kim Lăng, tôi thấy vị trí nơi đó có phong thủy tuyệt vời, là vùng đất đầu rồng thượng phong thượng thủy. Là dự án bất động sản minh tinh bậc nhất của Kim Lăng, nơi đây từng thu hút được vô vàn sự quan tâm của mọi người. Còn ngày nay, hào quang năm xưa đã phai nhạt, cả khu dự án im ắng như chùa bà Đanh, biến thành nơi cấm địa.

Tưởng Nhu muốn ngăn chặn chuyện trở nên phức tạp nên đã phong tỏa cả khu dự án này từ lâu. Hiện nay duy chỉ có một nơi vẫn hoạt động, chính là một trung tâm bảo an.

Sáu đỉnh đồng lớn được bố trí ở dưới đất quận thủy Kim Lăng, diện tích mà chúng có thể gây ảnh hưởng là khoảng năm ki lô mét vuông. Trung tâm bảo an cách rất xa nơi xảy ra chuyện đầu tiên là công trường trung tâm thể dục thể thao, thế nên tạm thời nơi này vẫn được an toàn.

Lúc chúng tôi đến đây, anh chị của Tưởng Nhu đã đến từ lâu.

Sau khi gặp mặt, Tưởng Nhu giới thiệu cho tôi theo thứ tự lần lượt là đại công tử Tưởng Thần, nhị công tử Tưởng Thanh, đại tiểu thư Tưởng Kỳ, nhị tiểu thư Tưởng Nhược, tam tiểu thư Tưởng Tuyết.

Trong khi Tưởng Nhu tỏ vẻ lo lắng thì đám người họ lại rất thờ ơ với chúng tôi, trưng ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, dường như họ đến đây để nhìn chúng tôi đâm đầu vào cái chết.

“Em trai, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Tưởng Kỳ hỏi tôi.

“Mười chín.” Tôi điềm tĩnh trả lời.

“Còn em?” Chị ấy lại hỏi Khả Nhi.

“Tôi cũng mười chín tuổi.” Khả Nhìn bình thản đáp lại.

“Hi hi hi...” Tưởng Kỳ liên tục lắc đầu, rồi nhìn sang Tưởng Nhu: “Em gái, em lại đi vào vết xe đổ rồi sao? Sao lại tìm cả mấy đứa trẻ ranh thế này? Lẽ nào Thượng Kinhh hết người rồi à?”

Tưởng Nhu nhíu mày: “Chị à! Chị nói em cũng được, nhưng đừng bất kính với thiếu gia và Khả Nhi tiểu thư như vậy! Chị đừng thấy họ còn trẻ mà coi thường, thiếu gia là đại sư phong thủy lợi hại nhất đất Thượng Kinh đấy, ngay cả sư tỷ của em cũng...”

Bình Luận (0)
Comment