Ba nguyên thần hóa thành ba thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt bay vào trong tay tôi, rồi bị một tay tôi chộp lấy.
Tôi nhìn tứ phía không thấy có thứ gì có thể dùng được, liền bảo Khả Nhi: “Cậu đi lên trên đi, rồi mang nhật nguyệt trấn sát kỳ xuống đây!”
“Được!” Khả Nhi vừa dứt lời, bóng người xẹt qua một cái rồi ù chạy lên trên.
Không quá hai giây, cô ấy đã mang hai lá cờ quay lại.
Tôi sai cô ấy xé lá cờ ra rồi đưa cho tôi, sau đó tôi phong ba nguyên thần đó vào cờ.
Mắt Khả Nhi sáng bừng: “Làm được như vậy cơ à?”
“Nguyên thần cũng là linh thể.” Tôi gấp lá cờ ngay gọn rồi đút vào ba lô sau lưng, thu lại thất tinh trận: “Đi về góc tây nam thôi!”
“Được!” Khả Nhi gật đầu.
Bóng người chúng tôi nhanh như chớp , nhanh chóng đến trước tàn trận góc tây nam.
Lúc này, sát khí trong hố bỗng bị trấn động.
Khả Nhi lập tức dùng thân mình bảo vệ tôi, cô ấy cảnh giác nhìn xung quanh.
Tôi cũng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Nhưng xung quanh lại không có thứ gì, mọi thứ vẫn bình thường.
Nhưng tôi rõ ràng có thể cảm nhận được, sát thai kỳ lân đang ở gần đây, nó đang trốn ở một góc nào đó, đang nhìn chúng tôi như hổ đói mồi.
“Thiếu gia, lên trước đi...”
“Nguyên thần của La Tú Sơn vẫn chưa cứu được ra mà...”
“Đi!” Khả Nhi hét lớn rồi lôi tay tôi, quay người chạy.
Gần như đúng lúc ấy, một ngọn lửa từ trên trời phun xuống, ngay lập tức cả cái hố đã bị phủ lấp trong ngọn lửa.
Khả Nhi kéo chặt lấy tôi, rồi nhảy như bay ra khỏi hố, ánh lửa sau lưng xung thiên, rồi có một ngọn lửa mãnh liệt đuổi theo ra ngoài, khiến cho xung quanh hố lớn biến thành biển lửa.
Luồng khí nóng mãnh liệt xông lên chiếc máy bay không người lái, ngay lập tức nó bị mất thăng bằng rồi rơi bụp xuống, tiếp đó bị ngọn lửa cuốn vào trong hố, ngay lập tức biến thành đống tro bụi...
Hai chúng tôi chay ra ngoài được mấy trăm mét, cô ấy đẩy tôi lên trên đất rồi dùng người bảo vệ tôi.
Gần như dùng lúc đó, một làn khí nóng rát lùa qua, cuốn theo khói bụi đầy trời.
Hai chúng tôi ho không ngừng.
Sau khi khí nóng đi qua, tôi vội ngồi dậy rồi hỏi Khả Nhi: “Cậu có sao không? Có bị thương không thế? Hả?”
Mặt cô ấy bị lem không khác gì con mèo mướp, cô ấy ôm lấy ngực ho dữ dội.
Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, vỗ vào lưng cho cô ấy dễ thở.
Cô lấy lại ho một lúc rồi yếu ớt dựa vào vai tôi, thở dốc.
“Cậu sao rồi? Có bị thương không?” Tôi lo lắng.
Cô ấy thở dốc một lúc rồi lắc đầu: “Không...không sao...”
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vô thức ôm chặt lấy cô ấy: “Không sao là tốt, không sao là tốt...”
“Yên tâm tôi không sao đâu, không sao ...” Cô ấy lại an ủi lại tôi.
Tôi buông cô ấy ra rồi đỡ cô ấy đứng dậy, nhìn ở phía sau lưng cô ấy, xác nhận cô ấy thực sự ổn thì tôi mới yên tâm.
“Vừa nãy nguy hiểm quá.” Tôi vẫn còn thấy sợ: “May mà cậu nhạy bén nếu không chúng ta không ra được nữa.”
“Rốt cuộc sát thai kỳ lân đó trốn ở đâu vậy?” Cô ấy không hiểu: “Không nhìn thấy nó xuất hiện mà lại thấy lửa phun ra, lẽ nào nó ở trên trời à?”
Tôi quay đầu nhìn biển lửa ở đằng xa, chỉ thấy làn khói đặc cuồn cuộn trên không trung, có một đám ánh sáng màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, chạy đi chạy lại trong đám khói.
Tôi chỉ vào thứ ánh sáng màu đỏ đó: “Bị cậu nói trúng rồi, nó ở trên trời.”
Khả Nhi nhìn kỹ: “Là ánh sáng màu đỏ ấy à?”
“Đúng vậy.” Tôi khẽ thở dài: “Xem ra tối nay không thể cứu La Tú Sơn rồi...”
“Lửa lớn như vậy, liệu nguyên thần của anh ấy có sống được không?” Khả Nhi lo lắng.
“Nguyên thần không sợ lửa hơn nữa còn có tàn trận ở đó nên sẽ không sao đâu.” Tôi nói: “Nhưng sát thai kỳ lân này cứ canh trừng ở đó không chịu đi, chúng ta đến đó cũng không cứu được La Tú Sơn đâu.”
“Vật chúng ta làm thế nào?” Cô ấy hỏi.
Tôi suy nghĩ: “Quay về trước đã, ngày mai quay lại!”
“Được!” Khả Nhi gật gật đầu.
Tôi vỗ vỗ vào vai cô ấy: “Đi thôi.”
Vừa quay người thì trước mắt có thứ ánh sáng trắng bỗng lóe lên, An Vũ đột ngột hiện lên.
Tôi bị dọa cho chết khiếp: “An Vũ!”
Khả Nhi cũng đờ người ra: “Em...”
An Vũ nhìn hai chúng tôi rồi nhìn biển lửa ở đằng xa: “Không phải hai anh chị muốn vào đó cứu người sao?”
“Sao em lại chạy đến đây?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Em không chạy đến mà em vẫn đang ở nhà anh.” An Vũ nói: “Thứ anh chị nhìn thấy là ảo ảnh của em.”
“Ảo ảnh?” Tôi có chút mơ hồ: “Em...em...đây là...”
“Em chỉ có thể duy trì được một lúc thôi, nói nhanh nhé.” Cô ấy nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, có phải hai người muốn cứu người ở trong đám lửa đó không?”
“Đúng vậy!” Khả Nhi nói.
“Bùa chú của Ngô gia không có cái nào tránh lửa à?” Cô ấy hỏi.
“Có.” Tôi suy nghĩ: “Chỉ là trên người bọn anh đã có ba lá bùa rồi, nếu thêm một tị hỏa phù thì cơ thể không chịu được.”
Cô ấy khẽ mỉm cười: “Vậy...để em giúp anh.”