“Em? Em giúp anh thế nào?” Tôi không hiểu.
Cô ấy bước đến trước mặt tôi, rồi nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng màu lam nhạt.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, trên người cô ấy có một tầng ánh sáng yếu nhàn nhạt, thực sự đây là ảo ảnh.
Chỉ là ảo ảnh này quá chân thực.
Cô ấy lẩm bẩm niệm mấy câu chú, rồi khẽ vẫy tay, một luồng ánh sáng màu lam nhạt bay lên trên người tôi và Khả Nhi.
Tôi nghe thấy tiếng kêu của loài chim biển truyền đến bên tai, trên người cảm thấy mát mẻ.
“Lam phù?” Tôi có linh cảm, rồi hỏi An Vũ: “Em...đây là...”
“Mau đi cứu người đi.” Cô ấy nói: “Quay lại khách sạn thì gọi điện cho em.”
Vừa dứt lời, soạt một tiếng cô ấy liền biến mất.
Dường như cùng lúc đó, trên người tôi và Khả Nhi xuất hiện một luồng ánh sáng màu lam hộ thân nhàn nhạt.
“Thiếu gia, đây là gì thế?” Khả Nhi thấy khó hiểu.
“Đây là thần quang của lam phù, một loại chim thần.” Tôi nói.
“Lam phù?” Khả Nhi không hiểu.
“Lam phù là con trai của phượng hoàng, là chim thần, thuộc thủy tính.” Tôi giải thích: “Nó có lực thủy linh, có thể gây ra sóng thần...”
Tôi quay người nhìn biển lửa ở đằng xa: “Quay về sẽ giải thích cho cậu, đi cứu La Tú Sơn đã!” , “Được!” Khả Nhi gật đầu.
Bóng người hai chúng tôi xẹt một cái, ngay lập tức đã xông vào trong biển lửa.
Ngọn lửa xông đến bao phủ nhưng chúng tôi không hề cảm thấy nóng rát, lam phù thần quang giống như một lớp cách nhiệt, nó khiến tôi và ngọn lửa cách xa nhau.
Mặc dù An Vũ không nói nhưng tôi rất rõ, thần quang lam phù này không duy trì được bao lâu.
Dù sao cô ấy mới có mười tám tuổi, công lực còn có hạn.
Chúng tôi bắt buộc phải tranh thủ thời gian.
Tiến vào trong hố lớn, chúng tôi nhanh chóng đến trước tàn trận góc tây nam.
Dưới ngọn lửa rực cháy, tàn trận biến thành một quả cầu lửa không ngừng lăn lộn trên đất.
Tôi để Khả Nhi canh trừng, còn tôi nhanh chóng bày thất tinh trận, khiến cho sát khí tách xa, tiếp đó tôi khôi phục lại tàn trận, sau đó phá trận, chộp lấy nguyên thần của La tú Sơn vào trong tay.
Tôi lập tức thu trận và bảo Khả Nhi: “Đi!”
Khả Nhi kéo chặt lấy tay tôi rồi nhảy ra khỏi hố.
Chúng tôi chạy ra rất xa, sau khi dừng lại thì ánh sáng màu lam trên người đã biến mất.
“Vừa đẹp.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi thôi!”
“Ừ!” Khả Nhi gật gật đầu.
Tôi quay đầu lại nhìn biển lửa ở đằng xa thở thở dài một hơi, dẫn theo Khả Nhi rời khỏi nơi đổ nát này.
Quay lại nơi đỗ xe, tôi bảo Khả Nhi giúp tôi tháo ba lô xuống, rồi lấy nhật nguyệt trấn sát phù từ ba lô ra, tiếp đó đưa nguyên thần của La Tú Sơn phong ấn vào đó.
Tôi cất kỹ nhật nguyệt trấn sát kỳ rồi mở cửa bước lên xe, xe đi về hướng trung tâm bảo an.
Quay về đến trung tâm bảo an, Tưởng Nhu là người đầu tiên xông ra, tiếp đó là Tưởng Thanh, Tưởng Kỳ, Tưởng Tuyết cũng chạy theo ra ngoài.
“Thiếu gia! Khả Nhi tiểu thư!” Tưởng Nhu kéo chặt lấy hai chúng tôi, giàn giụa nước mắt: “Tôi tưởng hai người...tưởng hai người...”
Đám người Tưởng Kỳ cũng kinh ngạc nhìn hai chúng tôi, người nào người ấy không nói nên lời.
“Không sao rồi.” Tôi mỉm cười với chị: “Đi đến bệnh viện cứu người thôi.”
Tưởng Nhu lau nước mắt rồi gật gật đầu: “Vâng!”
Tôi nhìn đám người Tưởng Kỳ rồi quay người chuẩn bị lên xe.
“Ờm...Ngô Tranh thiếu gia!” Tưởng Kỳ gọi tôi.
Tôi quay người lại: “Hử?”
“Chúng tôi sai rồi, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.” Tưởng Kỳ khổ thẹn mãi không thôi: “Xin lỗi cậu...”
“Đúng vậy, chúng tôi sai rồi!” Tưởng Tuyết cũng xin lỗi theo.
Tưởng Thanh giơ ngón cái về phía chúng tôi: “Cao nhân! Đúng là cao nhân! Chúng tôi tận mắt nhìn hai người nhảy xuống hố rồi sau đó bị bốc cháy, không ngờ hai người lại quay về mà không hề bị tổn hại chút nào! Quá lợi hại!”
Tôi cười bình thản: “Đừng nói chuyện này ra ngoài.”
“Vâng.” Bọn họ gật gật đầu.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Đi thôi.”
“Vâng.” Khả Nhi nói.
Chúng tôi quay người bước lên xe, thay đổi hướng đi, đi theo phía sau Tưởng Nhu rời khỏi quận thủy Kim Lăng.
Lúc này công tử và tiểu thư nhà Tưởng gia đều phục sát đất.
Trên đường Khả Nhĩ bỗng nhớ ra một chuyện: “Thiếu gia, cậu không cảm thấy con sát thai kỳ lân đó có gì lạ à?”
“Lạ thế nào?” Tôi hỏi.
“Hình như từ đầu chí cuối nó chỉ phun lửa một lần.” Khả Nhi nhìn tôi: “Hơn nữa, lúc chúng ta ra ngoài thì nó cũng không đuổi theo...”
“Chuyện này có gì kỳ lạ đâu.” Tôi nói: “Đỉnh đồng còn có năm cái, sức mạnh phong ấn vẫn còn, mặc dù nó đã ra ngoài rồi nhưng sức mạnh không thề được phóng ra hoàn toàn.”
“Thế nên nó chỉ có thể phun lửa một lần, cũng không thể đuổi theo chúng ta, là như vậy hả?” Cô ấy hỏi.
“Dựa vào tình hình khi nãy thì có lẽ là vậy.” Tôi nói: “Có điều sát khí không ngừng bốc lên, vết nứt của phong ấn ngày càng lớn thì sức mạnh của nó cũng ngày càng mạnh. Lần sau đến, nó nhất định sẽ không như vậy nữa đâu.”