Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 372 - Chương 372.

Chương 372. - Chương 372. -

Khả Nhi gật gật đầu, ngậm ngùi nói: “Lần này may có An Vũ...”

Nhắc đến An Vũ, tôi vô thức lôi điện thoại ra, suy nghĩ một lúc rồi bỏ xuống.

Cô ấy nói để tôi quay lại khách sạn rồi gọi điện, vậy đợi khi quay về rồi gọi sau.

“Thiếu gia, thứ em ấy vừa dùng là gì thế? Pháp thuật hả?” Khả Nhi hỏi tôi.

“Đó là âm dương thập bát tế của An gia.” Tôi nói: “Tế là một loại pháp thuật, có điều nhìn vào tình hình lúc nãy có thể thấy thứ em ấy dùng không chỉ là pháp thuật mà còn dùng cả trận pháp.”

“Trận pháp?” Cô ấy không hiểu: “Trận pháp gì vậy?”

“Cái này thì tôi cũng không rõ.” Tôi nói: “Mật thuật An gia thực sự có điểm hơn người. Đợi sau khi quay lại thì tôi sẽ nói chuyện với em ấy.”

“Ừ, thật là lợi hại.” Khả Nhi gật gật đầu “Đúng thật là, cách đây một nghìn mấy trăm ki lô mét mà lại còn dùng được ảo ảnh và trận pháp. Tiểu cô nương này thật không đơn giản!”

Tôi hiểu ra liền bật cười: “Con gái của chú Cửu, truyền nhân của An gia đương nhiên không đơn giản rồi.”

Cô ấy suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, tị hỏa phù của nhà chúng ta so với lam phù thần quang của cô ấy thì như thế nào?”

“Cái này không dễ so sánh.” Tôi nói: “Lam phù thần quang là tế, tị hỏa phù là bùa, chúng không giống nhau. Hơn nữa, tôi chưa từng dùng tị hỏa phù, xem nó dễ dùng hơn lam phù thần quang hay không thì phải thứ.”

“Được, chút nữa quay lại, cậu làm tị hỏa phù lên người tôi đi, sau đó tôi dùng bật lửa để thử.” Cô ấy nói: “Như vậy khiến cho cậu chắc chắn trong lòng.”

Tôi lắc đầu: “Không, để tôi tự thử.”

“Đừng, dùng tôi đi.” Cô ấy nhìn tôi: “Tôi rất tự tin với bùa của nhà chúng ta, cậu xem, phụng nhãn phù, khinh thân phù, còn có cả bùa tàng hình đó nữa, cái nào cái nấy đều rất lợi hại, dùng dễ vô cùng! Tị hỏa phù này cũng nhất định không sai đi được!”

“Tị hỏa phù đương nhiên là có hiệu quả.” Tôi nói: “Nhưng vừa nãy tôi cũng nhìn thấy rồi, lam phù thần quang cũng rất dễ dùng. Nhưng ở dưới ngọn lửa cũng chỉ duy trì được mười mấy giây. Ở trong trường hợp như vậy thì tị thân phù có thể duy trì được bao lâu? Tôi nhất định phải tự mình thử thì trong lòng mới chắc chắn được.”

“Cậu muốn thử để biết thời gian duy trì của tị thân phù.” Cô ấy hỏi.

“Thời gian duy trì và cả sức mạnh bảo vệ nữa.” Tôi nói: “Bất kể bùa nào, trận pháp nào hay pháo thuật nào cũng đều có cực hạn mà nó chịu được. Cậu còn nhớ trong địa cung thần điện của Vương thành Khiếu Vũ, khung cảnh lục thần trận nổ tung không? Đó là trận pháp bị đại trận phong yêu và thông linh trận chèn ép, vượt qua cực hạn, thế nên mới bị nổ. Bùa cũng như thế, tôi nhất định phải biết được cực hạn của nó.”

“Vậy tôi thử thì khác gì đâu?” Cô ấy không hiểu: “Không phải đốt lâu thêm một chút là được rồi sao?”

Tôi cạn lời: “Cậu tưởng là đốt nướng à? Lại còn đốt lâu thêm một lúc?”

“Thứ tôi nói là đạo lý này.” Cô ấy nhìn tôi: “Cậu mang tôi đi thử một ngày một đêm đi. Nếu như tôi không sao thì chứng tỏ thời gian duy trì và độ mạnh của tị hỏa phù đủ dùng, không phải cậu sẽ cảm thấy yên tâm rồi sao?”

“Dùng cậu để thử một ngày một đêm; tự tôi thử thì chỉ cần mấy phút là xong.” Tôi nhìn cô ấy: “Cậu nói xem, đứa nào phù hợp hơn?”

“Hử?” Cô ấy nhìn tôi đầy kỳ quái: “Câu này của cậu...

Tôi ngây người: “Sao vậy? Câu nói của tôi có vấn đề à?”

“Một ngày một đêm...mấy phút?” Cô ấy cười đểu: “Thiếu gia, cậu có ý gì vậy?”

Tôi lập tức hiểu ra rồi đỏ bừng mặt: “Này này này, cậu...cậu nghĩ đi đâu thế!”

Cô ấy cười bò: “Ha ha ha ...”

Tôi thở dài bất lực, quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng không nhịn được mà bật cười.

Rất nhanh sau đó đã đến bệnh viện.

Chúng tôi mở cửa bước xuống xe đi về phía phòng tiếp nhận bệnh nhân nội chú, một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy chúng tôi đến, cô ấy đứng dậy đón chúng tôi.

“Tưởng tiểu thư.” Cô ấy chào Tưởng Nhu.

Tưởng Nhu nắm lấy tay nữ bác sĩ: “Làm phiền Trần viện trưởng rồi, muộn thế này còn mời cô đến.”

Trần viện trưởng rất khách sáo: “Cô đừng nói như vậy, đây là điều nên làm mà, chúng ta đi thôi.”

“Vâng!” Tưởng Nhu nhìn tôi một cái.

Tôi gật gật đầu.

Trần viện trưởng gọi y tá trưởng đến, hai người dẫn chúng tôi đến trước một phòng bệnh vip rồi mở cửa.

Bốn thầy trò Thẩm Tinh Hải đều nằm ở bên trong phòng bệnh đó, trên người cắm đầy ống.

“Tình trạng của bốn người họ khá đặc biệt.” Tưởng Nhu nói khẽ: “Thế nên tôi nhờ Trần viện trưởng để bốn người họ ở cùng nhau.”

“Chị làm đúng mà.” Tôi nói với chị: “Các chị ở bên ngoài đợi nhé, tôi và Khả Nhi đi vào trong.”

“Được.” Tưởng Nhu gật gật đầu.

Chúng tôi đi vào trong phòng bệnh rồi đóng cửa lại, tiếp đó đi đến trước giường bệnh của Thẩm Tinh Hải.

Bình Luận (0)
Comment