Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 373. Cấm Kỵ

Chương 373. Cấm Kỵ Chương 373. Cấm Kỵ

Thẩm Tinh Hải đã hơn bảy mươi tuổi, ông ấy rất gầy, nhìn vô cùng yếu ớt. La Tú Sơn nằm ở giường bên cạnh ông ấy, trên mặt không có một chút sinh khí nào, bộ dạng vô cùng kiệt quệ.

Khả Nhi lôi nhật nguyệt trất sát kỳ từ trong ba lô ra đưa cho tôi: “Thiếu gia.”

Tôi đón lấy rồi bấm chỉ quyết ấn vào đó và bắt đầu niệm chú phá ấn: ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!

Niệm xong tôi ném nhật nguyệt trấn sát kỳ xuống đất, phù một tiếng bốn nguyên thần đứng hết dậy. Trong đó, nguyên thần của Thẩm Tinh Hải là yếu nhất , nó đã nhàn nhạt thành một cái bóng trắng, còn nguyên thần của hai đệ tử trẻ đỡ hơn một chút, nguyên thần của La Tú Sơn là mạnh nhất.

Sau khi nguyên thần bay ra ngoài, dường như họ đã nằm mơ một giấc mơ, nhắm nghiền mắt lại, cơ thể khẽ lay động.

Tôi một tay chộp lấy nguyên thần của Thẩm Tinh Hải, ông ấy lập tức hóa thành một đám ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt ở trong tay tôi. Tôi bấm chỉ quyết niết chặt lấy ánh sáng màu đỏ, quay người ấn vào trong ấn đường của Thẩm Tinh Hải.

Thẩm Tinh Hải ở trên giường khẽ rung, đôi mắt bật mở, nhìn tôi với ánh mắt vô hồn, tiếp đó lại hôn mê bất tỉnh.

Sau đó tôi làm cách vừa nãy, đưa nguyên thần của hai người thanh niên kia ấn vào ấn đường của họ.

Bọn họ cũng giống như Thẩm Tinh Hải mở mắt nhìn tôi rồi nhắm mắt lại.

Người cuối cùng là La Tú Sơn.

Sau khi tôi ấn nguyên thần vào ấn đường của anh ấy, cả người anh ấy rung lên bần bật, thở hắt ra một cái, tiếp đó thở hổn hển. Trên thiết bị theo dõi bên cạnh giường các loại số liệu sinh lý đều biến hóa chóng mặt, đặc biệt là chỗ theo dõi điện tâm phát ra tiếng bíp bíp dồn dập.

Tôi bỗng cảm thấy lo, vội dùng tay kiểm tra kinh lạc của anh ấy thì phát hiện anh ấy không chỉ mất nguyên thần mà con bị nội thương rất nặng. Trong mạch chính co một luồng sát khí tụ tập lại không tiêu tan, khiến cho tâm kinh và phế kinh bị đè nén hoàn toàn.

Khả Nhi vội bước đến hỏi tôi: “Sao lại như thế này?”

Tôi không nói gì liền tập trung tinh thần, hình dung ra trấn sát phù, ngón tay trỏ và ngón giữa tay phải niết một cái, ấn vào trung đan điền của La Tú Sơn. Tiếp đó bấm chỉ quyết ấn vào bụng dưới dẫn nội khí của anh ấy niết lên trên phá đi sát khí trong mạch chính, đi thẳng lên thượng đan điền.

Người anh ấy rung bần bật, ho han mất tiếng, đầu tiên ho ra nước máu, tiếp đó là cục máu đen, anh ấy mở mắt ra và bắt đầu thở hổn hển.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thu lại chỉ quyết rồi nhìn Khả Nhi: “Lúc anh ấy đi bày trận, sát khí ở trong hố lớn đã rất mạnh rồi, trận pháp của anh ấy bị phá biến thành tàn trận, người cũng bị sát khí đó tấn công thế nên bị nội thương, nhưng bây giờ thì không sao rồi.”

“Ừ.” Khả Nhi nhìn anh ấy một cái: “Cũng coi như anh ta mạng lớn...”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bác sĩ trực ban dẫn theo y tá vội vàng đi đến.

Tôi đưa ánh mắt ra hiệu cho Khả Nhi, rồi dẫn cô ấy đi ra ngoài phòng bệnh.

Tưởng Nhu vội đi đến đón: “Thiếu gia, thế nào rồi?”

Tôi nhìn Trần viện trưởng, cô ấy đã ngăn lại bác sĩ trực ban và y tá, đang thì thầm to nhỏ nói với bọn họ điều gì đó.

“Không sao rồi.” Tôi quay lại nói với Tưởng Nhu: “La Tú Sơn đã nhổ ra được máu bị tắc nghẹn lại, các chị không cần kinh sợ, cũng đừng động vào bọn họ. Thầy Thẩm và hai người thanh niên kia ít nhất cũng cần nghỉ ngơi một tháng mới có thể tỉnh lại, còn La Tú Sơn đỡ hơn chút, cũng cần tầm hơn hai mươi ngày.”

Tưởng Nhu thở phào, đôi mắt ngấn lệ: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn Khả Nhi tiểu thư!”

“Đừng khách sáo.” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Đi thôi.”

“Ừm!” Chị ấy kích động gật gật đầu.

Trên đường quay lại khách sạn, tôi gọi điện thoại cho An Vũ.

Đợi một lúc thì cô ấy nghe máy: “Alo, anh Ngô Tranh!”

“Làm xong việc rồi.” Tôi nói: “Anh đang trên đường trở về khách sạn.”

“Có thuận lợi không anh?” Cô ấy hỏi.

“Ừ, thuận lợi.” Tôi nói.

“Vậy thì tốt.” Cô ấy thở phào: “Quay về nghỉ ngơi cho sớm đi.”

“Ừ.” Tôi tắt điện thoại.

Khả Nhi nhìn tôi: “Xong rồi à?”

“Chứ còn gì nữa?” Tôi hỏi cô ấy.

“Không phải cậu nói muốn nói chuyện với em ấy à?” Khả Nhi cạn lời: “Mấy câu như thế là nói chuyện xong rồi?”

Tôi cười: “Vậy cậu thấy tôi nên nói gì với em ấy?”

“Vậy tôi biết sao được...” Cô ấy nhún vai: “Cậu nói chuyện với em ấy chứ có phải tôi đâu...”

“Thực ra không phải không nói chuyện được mà là không có tâm trạng nói chuyện.” Tôi nói: “Hiện tại đám người Thẩm Tinh Hải đã không sao rồi, tiếp theo phải giải quyết đỉnh đồng đó, đây mới là đại sự.”

“Ừm...” Cô ấy hiểu ra: “Vậy sau khi quay về, chúng ta thử tị hỏa phù nhé?”

“Tối nay không thử nữa.” Tôi nói: “Nghỉ ngơi đã, mai nói sau.”

“Được.” Cô ấy gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment