Cô ấy buông tôi ra rồi chân thành nhìn tôi: “Nói thật đấy ! không được lừa tôi! Lừa tôi là chó con!”
“Lừa cậu là chó con!” Tôi bật cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không tái phạm điều cấm kỵ ngày hôm qua nữa.”
“Vậy nếu như một ngày nào đó, lỡ như An Vũ chạy đến không nói không rằng liền đưa lam phù thần quang lên người cậu thì cậu làm thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Em ấy sẽ không làm thế nữa.” Tôi nhìn cô ấy: “Khả Nhi, An Vũ không phải cố ý hại chúng ta đâu, hai nhà chúng tôi là bạn lâu năm, thực sự em ấy không có tâm cơ gì đâu. Tôi biết chuyện tối qua là sự đả kích rất lớn đối với cậu nhưng cậu tin tôi đi, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, trước đây do luôn có tâm lý nhượng bộ với An Vũ, đó là vì tôi cảm thấy tôi nợ họ, nhưng về sau tôi sẽ không thế nữa.”
“Vì chuyện ở Tây Kinh ấy à?” Cô ấy hỏi tôi.
“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu: “Chuyện chị tiểu Bạch như là một cái gai trong lòng tôi, tôi cảm thấy có lỗi với chú Cửu, có lỗi với An Vũ, luôn muốn tìm cơ hội để bù đắp cho họ một chút. Thế nên lúc chú Cửu giao An Vũ cho tôi, tôi đã hạ quyết tâm nhất định phải chăm sóc tốt cho em ấy. chuyện ngày hôm qua đã khiến tôi hiểu ra một đạo lý, đó là trong cuộc sống tôi có thể chăm sóc cho An Vũ, đối xử tốt với em ấy, nhưng còn về chuyện làm việc thì tuyệt đối không thể nhượng bộ em ấy. Đây là nguyên tắc, là giới hạn không thể phạm đến, bất cứ người nào cũng không có ngoại lệ. Thế nên cậu không cần lo lắng, yên tâm đi.”
Cô ấy thở phào, gật gật đầu: “Được!”
Tôi khẽ mỉm cười: “Đi ngủ tiếp đi.”
“Tôi ngủ rồi, cậu thử tị hỏa phù như thế nào?” Cô ấy hỏi: “Lẽ nào ậu tìm được cách trực tiếp dùng bùa cho mình mà không đến mức bị cắn trả?”
“Ờm...cái này...” Tôi ngại ngùng: “Được rồi, tôi quên mất chuyện này...”
Cô ấy phì cười.
“Đừng cười nữa.” Tôi đỏ mặt: “Chúng ta đến phòng khách đi, bắt đầu thôi.”
Cô ấy nhịn cười, gật gật đầu: “Ừ, được!” Hai chúng tôi ngồi ở phòng khách, tôi kéo lấy tay phải của cô ấy rồi tập trung tinh thần, bấm chỉ quyết làm một tị hỏa phù, ấn đến cánh tay trái của cô ấy.
Khả Nhi rùng mình, thở dài một hơi: “Mẹ nó...Sức mạnh của bùa này lớn thật...”
“Nào, truyền cho tôi.” Tôi nói.
“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu, hai tay tách ra đưa tị hỏa phù truyền đến tay trái rồi ấn lên tay trái của tôi.
Người tôi rung một cái, dường như bị điện giật, rồi thở dài một hơi.
“Có phải lực rất mạnh không?” Cô ấy hỏi.
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi gật gật đầu, bảo cô: “Cầm que diêm qua đây.”
“Được.” Cô ấy đứng dậy đi lấy diêm đưa cho tôi.
Tôi quẹt một que diêm rồi dùng ngọn lửa đốt lòng bàn tay trái của mình.
Khả Nhi bắt đầu trở nên căng thẳng, cô ấy nhìn tay tôi rồi lại quan sát biểu cảm của tôi: “Đau không?”
Tôi lắc lắc đầu.
Khả Nhi nuốt nước bọt cái ực, tiếp tục quan sát.
Sau khi ngọn lửa tắt tôi lại đổi sang một que khác, sau khi đốt lên tôi để nó trên tóc mình.
Khả Nhi vô thức đứng dậy, tập trung quan sát que diêm đó.
Que diêm dần dần cháy hết, tóc của tôi không bị cháy một sợi nào.
Tiếp đó tôi lại quẹt một que nữa, bắt đầu đốt chiếc áo tắm trên người.
Khả Nhi ngồi xuống đi đến trước que diêm đó và quan sát kỹ ngọn lửa.
Chiếc áo tắm cũng không bén lửa.
Tôi suy nghĩ, rồi bảo cô ấy: “Lấy quần áo của tôi ra đây.”
“Ừ, được!” Cô ấy gật gật đầu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy chiếc áo mà tôi thay hôm qua.
Tôi đứng dậy rồi cởi áo tắm ra chuẩn bị thay quần áo.
Khả Nhi nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt sáng bừng lên.
Tôi đỏ mặt: “Cậu nên quay người đi chỗ khác chứ nhỉ?”
Cô ấy ừ một tiếng rồi quay người đi không nhìn tôi nữa.
Tôi hắng giọng, cởi áo tắm ra cầm chiếc quần lên.
Không đợi tôi mặc xong, cô ấy bỗng quay lại nhìn tôi không chút kiêng dè.
Tôi vội vàng dùng áo tắm che người lại: “Cậu làm gì đấy hả! Mau quay ra kia đi!”
Cô ấy phì cười rồi lại quay người đi.
Tôi vội vàng mặc xong chiếc quần.
“Thực ra tối hôm qua tôi đã nhìn thấy hết rồi.” Cô ấy nói: “Không những nhìn thấy mà tôi còn tắm cho cậu...”
“Hôm qua là trường hợp đặc biệt.” Tôi đỏ mặt: “Cậu đừng có mà quay lại đấy nhé!”
Cô ấy chắp tay sau lưng cười đắc ý.
Tôi thay xong quần áo rồi hắng giọng: “Xong rồi...”
Cô ấy xoay người lại, nhìn vết máu trên quần tôi, lập tức nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cô ấy bỗng không cười nổi nữa.
Tôi cúi đầu nhìn rồi mỉm cười với cô ấy: “Không có gì đâu, hôm nay đi mua quần áo mới.”
Cô ấy lặng lẽ gật gật đầu.
Tôi ngồi trên sô pha rồi lại quẹt một que diêm.
Cô ấy đến ngồi cạnh tôi, chăm chú nhìn tôi.
Tôi đưa ngọn diêm lên trên quần mình.